Bọn họ khi đã bắt được tôi thì tỏ ra vô cùng vui mừng:
“Hahaha, cuối cùng chúng ta cũng đã bắt được nó rồi. Bây giờ chỉ cần tiêm cho nó một mũi thuốc mê nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Nói rồi, ả ta Bạch Linh người có chất giọng mạnh mẽ, lập tức b.ắ.n thuốc mê vào người tôi. Thế nhưng, loại thuốc đó lại không có tác dụng gì, thậm chí còn khiến tôi tức giận hơn.
Cộng thêm mùi thịt người nồng nặc khiến tôi càng trở nên đói khát, tôi liền đưa tay với ý định bẻ cửa chiếc lồng giam.
Thấy tôi đang trở nên dữ tợn và muốn thoát khỏi chiếc lồng sắt, My Sói lập tức kêu lên:
“Gì chứ? Nó đang bẻ cửa lồng kìa! Không lẽ nó sẽ thoát ra thật sao?”
Bạch Linh nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức giận cắn chặt môi, hét lớn:
“Con sói này thật quá mạnh! Không ngờ thuốc mê mà chúng ta chuẩn bị lại hoàn toàn vô dụng với nó.”
Chất giọng run rẩy của My Sói vang lên:
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
My Sói vừa dứt lời thì Long Trạch liền trấn an:
“Bình tĩnh! Tôi nghĩ nó sẽ không thoát khỏi cái lồng này đâu...”
Bạch Linh cũng phụ họa để trấn an mọi người:
“Đúng vậy, lồng sắt chắc chắn như thế này thì sao nó có thể thoát ra được chứ?”
Thế nhưng, họ không hề biết rằng chiếc lồng đã bị tôi bẻ gãy. Giờ đây một lỗ hổng lớn hiện ra khiến ai nấy đều bàng hoàng.
My Sói nhìn thấy liền hét lớn:
“Gì chứ!? Không thể tin được! Nó phá hủy được cả chiếc lồng sao!? Tôi đã nói rồi mà cô không chịu nghe! Giờ phải làm gì đây?”
Bạch Linh lúc này chỉ còn biết bất lực, vội hét:
“Còn làm gì nữa? Chúng ta mau chạy đi!”
Khi họ đang cố gắng tháo chạy, Long Trạch vẫn bình tĩnh:
“Bình tĩnh, tôi sẽ dùng s.ú.n.g b.ắ.n nó! Chắc chắn nó sẽ c.h.ế.t thôi!”
Bạch Linh nghe vậy thì vội vàng ngăn lại, vì tiếc số tiền thưởng:
“Này, chúng ta không thể g.i.ế.c nó! Nếu không sẽ không nhận được tiền nữa!”
Nhưng Long Trạch dường như đã mất lý trí, không ngừng b.ắ.n loạn xạ, gằn giọng:
“Tiền gì vào lúc này chứ? Nếu không g.i.ế.c nó, thì nó sẽ g.i.ế.c chúng ta đấy!”
Thế là hắn ta bắt đầu b.ắ.n tôi trong nỗi sợ hãi của mọi người… Nhưng khẩu s.ú.n.g đó lại chẳng thể làm tôi bị thương.
My Sói hét lớn trong sợ hãi:
Tài
“Không! Mau chạy đi! Súng không làm gì được nó cả! Coi chừng chúng ta c.h.ế.t hết đấy!”
Tên đàn ông yếu đuối kia cũng run rẩy nói:
“Đúng vậy! Chạy nhanh thôi!”
Thế là họ bắt đầu bỏ chạy trong lúc tôi không ngừng đuổi theo. My Sói nhìn thấy một chiếc xe ở đằng xa liền kêu lên:
“Cố lên! Chúng ta phải chạy thật xa khỏi nó! Xe ở đằng kia kìa!”
Tôi vẫn không ngừng đuổi theo. Trong chốc lát, tôi đã đuổi kịp và bắt được một người trong số họ chính là tên yếu ớt kia. Hắn nhìn thấy tôi thì hoảng sợ la hét, liên tục chắp tay van xin:
“Không! Dừng lại đi! Đừng g.i.ế.c tôi! Làm ơn tha cho tôi!”
Tôi dùng tay nắm lấy hắn, rồi siết chặt. Hắn gào lên đau đớn, m.á.u bắt đầu tuôn ra, tiếng xương gãy vang lên rợn người. Trong nỗi tuyệt vọng, hắn vẫn không ngừng cầu xin:
“Không! Tha cho tôi đi! Đau quá!”
Tôi nắm đầu hắn, giật mạnh rồi bứt đứt. Sau đó, tôi há to miệng, nhét đầu hắn vào và nhai ngấu nghiến. Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng ấy thì kinh hoàng tột độ. Họ không ngờ tôi lại đáng sợ đến như vậy. Tôi tiếp tục cắn tay hắn, m.á.u không ngừng chảy. Sau đó, tôi bắt đầu gặm nhấm cơ thể hắn như một con sói. Khi tôi đè hắn xuống mặt đất, những người còn lại không ngừng bỏ chạy trong sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
My Sói hoảng loạn kêu lên:
“Cậu ta đã bị ăn thịt rồi! Không biết chúng ta có bị như vậy không?”
Cô định leo lên xe thì bị hai người kia đẩy xuống. Cô tức giận tột độ và như vừa nhận ra điều gì đó, liền hét lên:
“Các…Các người đang làm gì vậy? Hãy cho tôi lên xe đi! Không lẽ các người định g.i.ế.c tôi sao? Tại sao các người lại độc ác như vậy?”
Lúc này, Long Trạch đáp:
“Không còn cách nào nữa! Nếu cô không ở lại cầm chân nó thì chắc chắn chúng tôi sẽ chết! Vậy nên cô hãy chờ c.h.ế.t ở đây đi!”
Không ngờ rằng Bạch Linh cũng m.á.u lạnh như hắn:
“Đúng vậy! Có trách thì trách cô ngu, không chịu leo lên xe sớm. Giờ thì chờ c.h.ế.t đi!”
Người phụ nữ kia bật khóc trong bất lực, trong khi bọn họ đã rời đi. Cô không biết điều gì sẽ đến với mình tiếp theo...
Giờ đây, cô gái gào thét cầu xin rồi cũng bị tôi ăn thịt.
“Không! Đừng mà! Hãy tha cho tôi! Tôi cầu xin đó… Đừng g.i.ế.c tôi! Không… Đau quá…”
Sau khi bị tôi nuốt chửng, cô chỉ kịp phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt rồi im bặt.
Tôi tiếp tục đuổi theo chiếc xe kia. Bạch Linh khi nhìn thấy tôi thì hoảng sợ hét lên:
“Không! Con quái vật đó đang đuổi theo chúng ta! Mau chạy đi!”
Long Trạch thì cố gắng điều khiển xe hết tốc lực:
“Tôi đang cố hết sức đây! Đừng hối tôi nữa!”
Tôi lúc này đã chạy tới gần, rồi bất ngờ biến thành một con quái vật khổng lồ, đứng chặn ngay đầu xe họ. Bạch Linh không tin vào mắt mình, hoảng loạn kêu lên:
“Gì chứ? Nó có thể biến thành khổng lồ sao!? E rằng hôm nay chúng ta không thoát được cái c.h.ế.t rồi!”
Trước sự tuyệt vọng của Bạch Linh, Long Trạch vẫn không bỏ cuộc, cố gắng an ủi cô:
“Đừng lo! Tôi sẽ lái xe lạng lách, tôi tin nó sẽ không đuổi kịp chúng ta đâu!”
Nghe lời trấn an, Bạch Linh như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng:
“Mong là vậy… Mong chúng ta có thể thoát khỏi kiếp nạn này...”
Bọn họ lập tức lách xe qua hướng khác, còn tôi thì dùng tay cố gắng bắt lấy họ. Nhưng vừa khi tay tôi chạm mặt đất, chiếc xe đã né được. Họ thở phào trong mệt mỏi, vì suýt chút nữa đã chết. Nếu lúc nãy bị tôi bắt được, không biết số phận họ giờ ra sao...
“Chúng ta thoát rồi… Thật là may mắn! Mau lái xe rời khỏi nơi kinh dị này đi!”
Bạch Linh vội thúc giục, rồi họ chạy vào một khu rừng khác. Không thấy tôi nữa, cả nhóm bật cười đắc thắng.
“Hahaha! Vậy là nó không đuổi kịp chúng ta rồi! Chúng ta thoát rồi!”
Trạch Long lên tiếng. Bạch Linh đáp lại, rồi cả nhóm bắt đầu trò chuyện:
“Phải! Lần sau chúng ta sẽ không làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy nữa. Chúng ta sẽ ra nước ngoài sống. Dù sao số tiền đó cũng chưa chia xong, bọn chúng c.h.ế.t như vậy là đáng!”
“Bây giờ mọi thứ là của chúng ta!”
Họ còn đang chìm trong niềm vui chiến thắng thì tôi bất ngờ xuất hiện ngay đầu xe. Tôi dùng tay hất chiếc xe lật nhào. Bọn họ bị kẹt trong xe, gào thét trong hoảng loạn. Bạch Linh căm phẫn nói:
“Tại sao chứ? Chỉ còn một chút nữa thôi là chúng ta thoát rồi! Không lẽ hôm nay thật sự phải c.h.ế.t ở đây, để trả giá cho lòng tham của mình sao?”
Lúc này, Long Trạch cầu trời, lẩm bẩm tìm lối thoát:
“Phải làm gì để thoát khỏi cái c.h.ế.t đây?”
Khi họ tưởng chừng như sắp chết, thì bỗng ánh lửa xuất hiện. Bạch Linh vui mừng hét lên:
“Có…Có người! Chúng ta được cứu rồi!”
Long Trạch như bắt được tia hy vọng cuối cùng, thở dốc:
“Phải… Thật là may mắn!”
Những người đang tiến về phía họ không ai khác, chính là dân làng những người đang trên đường đến đền Thần Sói với ý định tiêu diệt quái vật...