Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 18



Đám người làng đang đi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu yếu ớt.

 

“Cứu... Cứu chúng tôi với, chúng tôi đang bị mắc kẹt ở đây!”

 

“Phải... Có... Có người sói! Chúng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn tôi.”

 

“Hãy... Hãy mau cứu chúng tôi đi mà...”

 

Dân làng lúc này cũng đã phát hiện ra tiếng kêu cứu thảm thiết kia. Một người phụ nữ lên tiếng:

 

“Mọi người có nghe thấy tiếng gì không? Hình như đó là tiếng kêu cứu?”

 

Một người đàn ông trong làng cũng đáp:

 

“Phải, dường như tiếng kêu cứu phát ra từ phía bên kia.”

 

Thế là bọn họ quyết định đến xem thử thì phát hiện một chiếc xe bị lật dưới mặt đất. Nhìn thấy cảnh tượng này, người phụ nữ hét lên trong sự hoảng loạn:

 

“Đúng rồi, có xe bị lật nè!”

 

Sau sự hoảng loạn, cô ta vội hỏi thăm:

 

“Mọi người trong đó có sao không?”

 

Nghe câu hỏi của người phụ nữ trong làng, Bạch Linh yếu ớt lên tiếng:

 

“Cứu... Cứu tôi với...”

 

Giọng cô có phần yếu ớt, đầy mệt mỏi. Người phụ nữ trong làng lại cất tiếng, cố gắng kêu gọi mọi người giúp đỡ:

 

“Có người còn sống nè! Chúng ta hãy mau cứu họ thôi!”

 

Thế là hai người này cũng đã được cứu ra khỏi xe. Dân làng bắt đầu hỏi họ về những gì đã xảy ra:

 

“Tại sao xe của hai người lại bị lật vậy?”

 

Trạch Long, trong sự hoảng loạn và ánh mắt đầy kinh hãi, đáp:

 

“Có... Có người sói! Chính nó đã khiến xe chúng tôi bị lật!”

 

Nghe Trạch Long nói xong, dân làng cũng phản ứng, khuôn mặt khó chịu, tức giận khi nhắc đến người sói kia:

 

“Vậy sao? Chúng tôi cũng đang đi tìm con người sói đó! Thậm chí tìm mọi cách để tiêu diệt chúng, vì chúng là mối hiểm họa cho cả làng này.”

 

Nghe câu nói đó, Bạch Linh như vớ được cọng rơm cứu mạng, liền không ngừng cầu xin họ:

 

“Vậy thì các người hãy cứu tôi trước đi! Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau tìm và g.i.ế.c c.h.ế.t nó! Thậm chí chúng tôi chính là thợ săn tiền thưởng, chúng tôi sẽ có cách g.i.ế.c c.h.ế.t nó mà...”

 

Cả dân làng lúc này cũng bắt đầu nghe theo lời họ. Rồi quyết định đưa hai người này trở về làng, tạm hoãn chuyến đi đến ngôi đền của thần sói vì sợ những người bị thương sẽ gặp nguy hiểm nếu ở lại đây.

 

Bọn họ được đưa về làng, và đại phu cũng đã khám cho cả hai. Sau khi khám xong, ông nói với dân làng:

 

“Hai người này chỉ bị thương ngoài da, thậm chí chỉ hoảng loạn nhẹ, không có chuyện gì nghiêm trọng.”

 

Nghe tin đó, người làng thở phào nhẹ nhõm:

 

“Họ không bị sao là tốt rồi. Cảm ơn ông đã cứu chữa cho họ.”

 

Giờ đây, khi đại phu đã rời đi, dân làng quay quanh và tiếp tục hỏi:

 

“Người sói đã tấn công các người như thế nào hả? Tại sao các người lại bị nó tấn công vậy?”

 

Sau một lúc suy nghĩ, họ mới bắt đầu kể lại:

 

“Chúng tôi chính là thợ săn tiền thưởng. Chúng tôi được một người mời đến đây để bắt giữ người sói đó... Và người phụ nữ đó nói rằng, chỉ cần bắt sống nó thì sẽ trả cho chúng tôi 100 triệu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe Bạch Linh nói đến đó, một người phụ nữ trong làng thắc mắc hỏi tiếp:

 

“Vậy sao? Rốt cuộc người đó là ai vậy? Có phải là người trong làng chúng ta không? Họ bắt con sói đó để làm gì chứ? Trả thù hay là để g.i.ế.c c.h.ế.t nó?”

 

Trước sự thắc mắc của họ, Bạch Linh trả lời trong sự bối rối:

 

“Người đó bảo rằng chúng tôi không được g.i.ế.c c.h.ế.t nó... Tôi cũng không biết vì nguyên nhân gì nữa...”

 

Nghe vậy, một người đàn ông khác trong làng bảo:

 

“Vậy cô cho chúng tôi xem ai đã nhắn tin với cô được không?”

 

Bạch Linh liền lấy điện thoại ra đưa cho họ xem:

 

“Đây... Đây chính là người đã nhắn tin với tôi!”

 

Lúc này, một người phụ nữ trong làng nhận ra và nói:

 

“Người này chẳng phải là mẹ của Tuấn sao?”

 

Trong sự tò mò, họ bắt đầu hỏi mẹ tôi:

 

“Này chị Xuân, chị gọi cho họ để làm gì vậy?

Tại sao chị lại muốn bắt sống nó chứ? Không lẽ là vì muốn trả thù cho con trai mình sao?”

 

Mẹ tôi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, khi bọn họ vẫn chưa phát hiện ra bí mật của chúng tôi:

 

“Phải, chị nói rất đúng. Tôi làm vậy là để trả thù cho con trai tôi khi nó bị con sói ấy ăn thịt...”

 

Họ nhìn khuôn mặt đau khổ và buồn bã của mẹ tôi nên cũng lên tiếng trấn an:

 

“Chị đừng quá đau buồn. Chúng ta sẽ bắt được và g.i.ế.c c.h.ế.t nó thôi! Lúc đó sẽ trả được mối thù cho con trai của chị!”

 

Mẹ tôi nghe vậy chỉ bất lực mỉm cười, chẳng biết phải nói gì. Bà không ngừng suy nghĩ trong lòng:

 

Tài

“Mình mong rằng bọn họ sẽ không bắt được con trai của mình.

Và mình sẽ tìm mọi cách để giải cứu được nó...”

 

Sau đó, nhân lúc mọi người không để ý, mẹ tôi đã rời đi, mang theo những suy nghĩ riêng:

 

“Hiện tại cả dân làng đang quan tâm đến bọn họ. Mình cần phải đến ngôi đền của Thần Sói để tìm cách giải lời nguyền mới được.”

 

Thế là mẹ tôi bắt đầu chuẩn bị dụng cụ để lên đường đến ngôi đền của Thần Sói:

 

“Bây giờ mình đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ rồi! Mình không tin rằng chẳng thể vào ngôi đền này và giải được lời nguyền.”

 

Giờ đây, mẹ tôi đã đến nơi. Bà bắt đầu dùng cuốc và xẻng đào đất, đá ra. Bà cố gắng đào trong vòng nửa tiếng và cuối cùng, mọi thứ cũng đã hoàn thành. Đến nỗi tay bà đau nhức và chảy máu...

 

Nhìn mọi thứ đã xong, bà thở dài:

 

“Thật may mắn là mình đã đào xong rồi. Bây giờ có thể vào hang động này. Và cho dù hôm nay có bỏ mạng, mình nhất định phải cứu được con của mình!”

 

Thế là mẹ tôi đi vào bên trong, để tìm bức tượng của Thần Sói:

 

“Mình cần phải tìm ra phong thân của nó mới được! Sau đó dùng con d.a.o này để đ.â.m vào, khiến nó tan biến mãi mãi... Lúc đó lời nguyền của Thần Sói sẽ kết thúc!”

 

Nhưng bà không ngờ rằng những gì mình làm đều có ánh mắt đang theo dõi. Rồi một giọng khàn vang lên đầy đắc thắng:

 

“Ngươi đã mắc bẫy của ta rồi!”

 

Giờ đây, một người phụ nữ với thân hình rắn cười khinh bỉ, bảo:

 

“Phải! Đúng là một kế hoạch tuyệt mỹ! Sau khi Thần Sói chết, thì không ai có thể ngăn cản chúng ta trở lại. Thậm chí sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả mọi người trong làng! Sau đó chúng ta sẽ tu luyện thành tiên!”

 

Nói xong, bọn họ đã biến mất!

 

Trong khi đó, mẹ tôi bắt đầu tiến sâu vào bên trong hang động để tìm nguyên hình của Thần Sói...