Thấy chúng tôi vào nhà, bà nội tôi liền lên tiếng:
“Bọn con đã về rồi sao? Chồng con đâu rồi? Tại sao ta lại không thấy chứ?”
Nghe đến đây, mẹ tôi bật khóc nức nở, mang theo sự đau lòng mà đáp:
“Mẹ chồng… anh ấy c.h.ế.t rồi!”
Bà nội tôi với sắc mặt trầm trọng, giống như không thể tin nổi điều đó, bà run rẩy hỏi lại:
“Tại sao chứ? Tại sao con trai của mẹ lại chết?”
Mẹ tôi kể lại những chuyện kinh hoàng đó, trong sự ấp úng của bản thân:
“Bởi vì bởi vì anh ấy đã bị huhuhu…”
Mẹ vừa nói vừa khóc khiến câu nói ngắt đoạn, rồi mới dằn lòng nói tiếp, như vẫn chưa thể chấp nhận được:
“Anh ấy bị quỷ sói ăn thịt rồi!”
Bà nội tôi cũng ngạc nhiên lắm, bà run rẩy đáp:
“Gì? Con nói truyền thuyết đó là sự thật sao? Vì cái truyền thuyết ấy mà con trai mẹ đã c.h.ế.t rồi à?”
Mẹ tôi gật đầu, xác nhận điều đó rồi bảo:
“Phải, đúng vậy! Lúc con đi trên đường cùng chồng con về, chiếc xe bị vật gì đó chặn lại. Khi anh ấy xuống sửa thì bị bọn nó nhắm tới… Không ngờ những con quỷ sói đó phá cửa xe, xông vào vì cứu mẹ con con, anh ấy đã không màng nguy hiểm mà lao ra ngoài… Nếu không thì mẹ con con đã c.h.ế.t rồi…”
Tôi cứ tưởng bà nội tôi sẽ tức giận vì cái c.h.ế.t của con trai mình mà tiến tới đánh mẹ tôi, nhưng không, bà chỉ đặt tay lên vai mẹ tôi mà an ủi:
“Con à, huhuhu… chuyện này không ai muốn xảy ra cả… Vì vậy con đừng quá đau buồn. Có lẽ số mệnh của nó đã tận rồi, nên ông trời mới lấy nó đi. Nhưng gia đình con thì đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải tìm cách để thoát khỏi nó thôi… Nếu không thì chẳng ai sống sót được đâu…”
Mẹ tôi nghe vậy như chợt bừng tỉnh, nói:
“Vậy con phải làm gì để thoát khỏi những chuyện này đây?”
Bà nội tôi đáp:
“Được rồi, hãy bình tĩnh đi! Dù ta rất đau lòng, nhưng ta sẽ tìm mọi cách để cứu hai mẹ con con.”
Chúng tôi đang trò chuyện thì tiếng sói lại vang lên một lần nữa.
Tôi sợ hãi hỏi:
“Mẹ, sói lại đến làng rồi sao?”
Ông nội tôi liền trấn an:
“Cháu à, bình tĩnh đi… Không sao đâu! Nó sẽ không dám vào làng đâu mà! Ở làng chúng ta có một truyền thuyết, đó chính là Quỷ Sói và Thần Sói… Quỷ Sói chính là thứ mà các con đang gặp. Nó muốn tu luyện thành tiên thì phải g.i.ế.c đủ 1.900 người… Có lẽ gia đình chúng ta chính là những người cuối cùng trong giai đoạn thành tiên của nó…”
Vừa dứt lời, mẹ tôi vội vàng hỏi:
“Vậy thì chúng ta phải làm gì hả cha? Không lẽ phải chờ c.h.ế.t sao? Thần Sói đâu chứ? Tại sao người không bảo vệ làng mình mà lại để mọi chuyện thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông tôi thở dài đáp:
“Thần Sói đã bị dân làng ghét bỏ rồi… Vì họ nghĩ rằng ông ta là thứ bệnh hoạn…”
Tài
Mẹ tôi bối rối hỏi tiếp:
“Ý của cha là sao? Cha nói rõ đi!”
Ông tôi đáp:
“Ông ta từng bắt chúng ta phải hiến tế một chàng trai để cưới làm vợ… Vì thế, dân làng phẫn nộ và phong ấn ông ta lại. Thậm chí, phải có tình yêu đích thực mới có thể phá giải phong ấn. Vì vậy, con Quỷ Sói kia mới có thể hoành hành ở cái làng này…”
Nghe vậy, mẹ tôi lo lắng hỏi tiếp:
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Mẹ tôi vừa dứt lời, ông tôi run rẩy trả lời:
“Không còn cách nào khác đâu… Chúng ta phải mang con trai con đến đó, để giải lời nguyền phong ấn… Nếu trong vòng 7 ngày không giải được, thì cả nhà ta và cả ngôi làng này cũng đi đời!”
Nghe ông tôi nói vậy, mẹ tôi hoảng sợ, ánh mắt mở to:
“Không lẽ nào cha định gả cháu của mình cho một con sói sao?”
Ông tôi bảo:
“Hết cách rồi con à… Cũng may là con vào được làng, không thì cũng c.h.ế.t rồi. Hiện tại làng mình đang đến kỳ trăng… Mặt trăng rất tròn, có thể xua đuổi được quỷ sói. Nhưng nếu trong vòng 7 ngày nữa, trăng yếu đi, nó sẽ g.i.ế.c sạch mọi người trong làng. Và chỉ còn cách đó mới cứu được mọi người thôi… Dù muốn hay không, chúng ta cũng phải làm điều này.”
Nghe vậy, mẹ tôi tức giận bảo:
“Không mẹ không muốn để con hy sinh như vậy… Mẹ không muốn con trở thành vật tế cho cái thứ người không ra người, yêu không ra yêu, tiên sói gì chứ… Nó cũng giống như quỷ sói mà thôi…”
Nhìn mẹ tôi khóc lóc trong đau khổ, bà nội tôi bảo:
“Ông à…Ông không còn cách nào khác sao? Chúng ta hãy tìm cách cứu cháu mình đi, đừng dâng hiến nó cho tiên sói hay gì hết lỡ như mất nó thì sao?”
Ông tôi thở dài, bất lực trả lời:
“Được rồi… tôi sẽ cố tìm mọi cách. Nhưng tôi không chắc điều đó có thành công hay không… Bởi nếu trong vòng 7 ngày nữa, Thần Sói không nhận được vật tế, thì cả làng này sẽ c.h.ế.t hết!”
Nghe ông nói đến đây, mẹ và bà nội tôi đều trở nên hoang mang. Họ chẳng biết phải làm gì nữa, thậm chí chỉ có thể chấp nhận số phận, trông mong ông tôi tìm ra cách cứu mọi người, nếu không thì chỉ có thể chờ c.h.ế.t mà thôi…
Trời cũng bắt đầu về đêm, những cơn gió lạnh rít qua, bà nội tôi ra ngoài đóng cửa lại rồi bảo:
“Được rồi, chúng ta vào nhà thôi, đừng bận tâm chuyện này nữa. Lâu lắm rồi gia đình mới sum họp, đừng để mấy chuyện này phá hủy bầu không khí…”
Nghe bà nói vậy, ông tôi đáp:
“Phải rồi! Mọi người hãy nghe kỹ! Nếu ban đêm có bất kỳ tiếng động gì, ai gõ cửa hay gì đi nữa, cũng tuyệt đối không được xuống giường nghe chưa! Bởi vì đôi khi ánh trăng yếu đi, con Quỷ Sói đó sẽ đột nhập vào, với ý định bắt người đấy!”