Trước những lời nói của Hạo Vi, trong sự tò mò của bản thân, tôi bảo:
“Nhưng bây giờ tớ phải làm gì chứ? Tớ biết phải kiếm bạn gái ở đâu ra đây? Thậm chí tớ không muốn bắt đầu một mối quan hệ bởi vì...”
Vừa dứt lời, Hạo Vi như hiểu được ý tôi mà đáp:
“Bởi vì cậu đã yêu Thần Sói phải không?
Tớ có thể cảm nhận điều đó qua ánh mắt của cậu, nhưng đó không phải là tình yêu đâu...
Tất cả cũng chỉ vì cậu muốn trả ơn người đó mà thôi. Cậu hãy tỉnh lại đi!
Bây giờ, cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể trả ơn được đâu. Đừng mộng tưởng nữa...”
Tôi nghe những lời này liền lên tiếng đáp:
“Thật ra, tớ đã tìm được cách để cứu Thần Sói rồi!
Tài
Và tớ chỉ đang chờ đợi thôi, mong rằng mọi thứ sẽ thành công!”
Nghe vậy, Hạo Vi với sắc mặt sửng sốt hỏi:
“Này, rốt cuộc cậu định làm gì vậy hả? Nếu như cậu làm theo lời bà ấy, thì lúc đó cậu sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt đấy!”
Nghe Hạo Vi nói, tôi trả lời:
“Tớ tin rằng những gì tớ làm là đúng. Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu, cho dù chỉ là một tia hy vọng mong manh...”
Hạo Vi thở dài, khuôn mặt nhăn lại, đáp:
“Tớ cũng bất lực với cậu rồi. Cậu muốn làm gì thì cứ làm đi!”
Cứ thế, chúng tôi im lặng, cứ như đang giận nhau vậy. Nhưng rồi cậu ấy cũng lên tiếng bảo:
“Này, tớ nghe nói mẹ cậu đang bị bệnh đúng không? Vì cậu không có bạn gái!
Thậm chí, bà ấy đã nhắc đến tớ trong việc muốn tớ trở thành bạn gái của cậu...
Vậy thì chúng ta có thể giả vờ diễn một vở kịch, cho tới khi cậu tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Lúc đó, chúng ta sẽ không còn yêu nhau nữa, thậm chí điều này còn giúp mẹ cậu đỡ bệnh hơn...”
Tôi nghe vậy mà đờ người. Dù hiểu, nhưng tôi cố giả vờ hỏi lại:
“Những lời mà cậu nói, rốt cuộc có ý gì chứ?”
Hạo Vi với khuôn mặt khó chịu nói:
“Tớ đã nói đến mức đó rồi mà cậu còn không hiểu sao? Cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?”
Tôi hỏi lại với vẻ dò xét:
“Được rồi, cậu có thể nói rõ hơn được không?”
Hạo Vi trả lời:
“Ý tớ là giúp mẹ cậu thoát khỏi sự trầm cảm, vì vậy tớ sẽ giả làm bạn gái của cậu...”
Tôi nghe vậy mà cảm thấy rất vui trong lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cái gì? Cậu nói là thật chứ? Tại sao cậu lại muốn làm điều đó?”
Cậu ấy gật đầu:
“Bởi vì cậu là bạn thân của tớ mà. Thậm chí mẹ của cậu cũng như mẹ của tớ thôi. Tớ không muốn bác trở nên như vậy đâu...”
Tôi mỉm cười sau câu nói đó:
“Thế thì thật là tốt quá đi mất! Tớ cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ...”
Cậu ấy đáp:
“Ừ, không có gì đâu. Cậu đừng cảm ơn vì chúng ta là bạn mà!”
Giờ đây tôi mỉm cười trong niềm hạnh phúc bởi vì đã thoát khỏi một rắc rối lớn, rồi nói:
“Được rồi, sắp tới giờ thi rồi đó. Chúng ta vào thi thôi!”
Tôi và cậu ấy bắt đầu vào lớp để thi. Giờ đây sau khi kết thúc, cậu ấy lên tiếng nói với tôi:
“Này, bây giờ cậu có thể đưa tớ ra mắt mẹ cậu được rồi! Tớ nghĩ bà ấy sẽ rất vui vì chuyện này, thậm chí có thể ăn uống bình thường lại thôi!”
Tôi nghe đến đây mà cảm thấy rất có lý, thế là tôi đồng ý với những gì Hạo Vi nói:
“Được rồi, để tớ chở cậu về nhà tớ. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ tớ...”
Thế là tôi với cậu ấy bắt đầu đi về nhà. Khi tôi nhìn thấy cậu ấy cười rất tươi, tôi cảm thấy thật bối rối, không biết vì lý do gì mà cậu ấy lại cười như vậy.
Giờ đây, tôi đã bắt đầu chở Hạo Vi về nhà, rồi cũng dừng xe bên ngoài. Vào bên trong, mẹ tôi nhìn thấy Hạo Vi liền cảm thấy rất vui, bà lên tiếng:
“Này, hôm nay con đến chơi sao bác cảm thấy rất vui khi con đến đấy!”
Hạo Vi nhẹ nhàng đáp một cách lễ phép:
“Dạ, con chào bác. Rất vui khi được gặp bác ạ!”
“Được rồi, con đừng khách khí. Hai đứa ngồi đây đi, để bác đi nấu cơm ha! Sau đó sẽ dọn cơm cho hai đứa ăn nha!”
Tôi cùng Hạo Vi đều gật đầu trong khi mẹ tôi đã rời đi. Tôi cảm thấy bà ấy rất vui...
Lúc này, Hạo Vi lên tiếng nói chuyện với tôi:
“Này, mẹ cậu vui vẻ như thế kia thì tớ nghĩ hôm nay bà ấy sẽ ăn cơm bình thường thôi. Cậu thấy những gì tớ nói đều là đúng mà đúng không? Và nếu như không có tớ, thì không biết bà ấy đã giận cậu đến mức nào rồi... Vậy nên, cậu hãy nghe lời tớ và làm theo những gì tớ nói, nghe rõ chưa? Tớ tin chắc lúc đó bà ấy sẽ không còn giận cậu nữa đâu.”
Tôi nghe đến đây mà chỉ biết im lặng, không biết nói gì hơn. Chốc lát sau, mẹ tôi cũng đã nấu cơm xong, ra bàn ngồi và lên tiếng:
“Nhìn hai con như thế này, đúng thật là xứng đôi vừa lứa mà! Ước gì con với con trai của bác đang yêu nhau ha, thì bác sẽ có một đứa con dâu cho rồi...”
Tôi ngại ngùng, không biết phải nói gì, trong khi Hạo Vi đã lên tiếng khiến tôi bàng hoàng:
“À, thật ra con đã thích con trai bác từ lâu. Nếu như bác muốn thì con có thể đồng ý làm bạn gái của anh ấy!”
Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:
“Những gì con nói đều là sự thật sao? Nếu thật thì bác sẽ chấp nhận! Còn con thì sao hả Tuấn?”
Tôi bối rối không biết phải nói gì, còn Hạo Vi đã ôm lấy tay tôi mà nhõng nhẽo nói:
“Con trai của bác vẫn chưa nói cho bác biết sao? Cậu ấy và con đã yêu nhau rồi mà! Vì vậy nên cậu ấy luôn luôn che giấu. Không thì làm sao ngày nào con cũng qua rủ cậu ấy đi học chứ? Thậm chí cậu ấy còn chở con về nữa!”