Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 28



Mẹ tôi nghe những lời Hạo Vi nói thì cảm thấy rất vui trong lòng, bà đáp lại:

 

“ Không ngờ mọi chuyện là như vậy. Con biết không, bác cảm thấy rất vui!”

 

Thế là mẹ tôi cùng Hạo Vi tiếp tục trò chuyện. Sau một lúc, cuộc nói chuyện kết thúc, Hạo Vi lên tiếng, giọng có phần lưu luyến:

 

“Bác ơi, cũng muộn rồi, con xin phép về nhé. Lần sau con sẽ đến chơi với bác nữa!”

 

Mẹ tôi tuy tiếc nuối nhưng không thể giữ lại, đành để cô ấy rời đi. Nhìn theo bóng Hạo Vi khuất dần, mẹ quay sang tôi và nói:

 

“Này chúng mày đã yêu nhau mà sao không nói cho mẹ biết? Con có biết mẹ lo cho con đến mức nào không? Nếu như chuyện này không xảy ra, mẹ sẽ không thèm nhìn mặt con nữa đấy!”

 

Nghe mẹ trách móc, tôi vội đáp:

 

“D, con thật sự biết lỗi rồi. Con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu. Mẹ đừng buồn nữa nha, từ giờ con sẽ nghe lời mẹ!”

 

Mẹ nghe vậy liền mỉm cười hạnh phúc, còn tôi thì nói tiếp:

 

“Bây giờ để con đi rửa chén cho, mẹ ngồi nghỉ ngơi đi!”

 

Mẹ tôi thở dài nhẹ nhõm trong niềm hạnh phúc, ánh mắt bà dõi theo tôi đang lúi húi rửa chén. Chốc lát mọi việc đã xong, tôi lại lên tiếng:

 

“Thôi bây giờ con phải học bài rồi, con lên phòng nhé!”

 

Mẹ mỉm cười:

 

“Được rồi, con cứ lên phòng đi.”

 

Khi tôi vừa bước lên phòng, mẹ lẩm bẩm:

 

“Hừ con thật sự nghĩ mẹ không nhận ra điều gì sao? Mẹ biết hết những gì con đang làm đều là qua mặt mẹ. Nhưng cô bé đó hình như rất thích con. Mẹ sẽ tìm cách để tác hợp hai đứa...”

 

Nói xong, bà thở dài rồi ngồi xuống xem tivi, dáng vẻ có phần mệt mỏi.

 

Còn tôi, vừa vào phòng liền thở dài. Ngồi vào bàn học mà vẫn không ngừng suy nghĩ:

 

“Hazz…Cũng may là thoát khỏi được kiếp nạn này. Nhưng mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa? Liệu Hạo Vi có cảm thấy ngại ngùng mà không giúp đỡ mình nữa không?”

 

Cứ thế tôi chìm vào dòng suy nghĩ trong khi tiếp tục học cho buổi học ngày mai. Vì quá mệt, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.

 

Ánh sáng buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ khiến tôi tỉnh dậy. Tôi ngáp ngắn ngáp dài trong cơn mệt mỏi, rồi đưa tay lên che miệng, lẩm bẩm:

 

“Hazz… Mới đó mà đã sáng rồi à? Nhanh thật! Mình phải đi học thôi!”

 

Tôi nhìn lên đồng hồ, giật mình:

 

“Gì chứ? Đã sắp trễ học rồi! Không ngờ mình ngủ lâu như vậy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ tới đây, tôi lại thắc mắc:

 

“Hazz… Mẹ thường ngày gọi mình dậy mà, sao hôm nay không thấy mẹ đâu?”

 

Suy nghĩ một lúc, tôi mới nhớ ra:

 

“À hôm nay mẹ đi đám cưới từ sớm, chắc vì vậy nên không thể gọi mình dậy được.”

 

Thế là tôi vội vàng súc miệng rồi lao ra khỏi nhà, thậm chí còn chưa ăn sáng. Vừa mở cửa, tôi đã thấy Hạo Vi đứng chờ từ lúc nào, khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ. Cô lên tiếng:

 

"Này! Cậu là người chứ có phải heo đâu mà ngủ tới giờ này mới dậy? Cậu đã làm ảnh hưởng đến tớ rồi đấy, chúng ta trễ học rồi!”

 

Tôi lúng túng gãi đầu, cố gắng giải thích:

 

“Mình xin lỗi, hôm nay mẹ không có nhà, mà mình thì mệt quá nên mới ngủ dậy trễ...”

 

Cô thở dài, khuôn mặt vẫn còn chút khó chịu:

 

“Thôi chúng ta mau đi học kẻo bị ghi biên bản đấy!”

 

Thế là chúng tôi vội vàng đến trường. Nhưng dù có gấp rút thế nào, khi tới nơi thì cũng đã muộn. Cả hai bị phạt đứng ngoài lớp. Hạo Vi quay sang trách: “Này, cậu thấy hậu quả do mình gây ra chưa?”

 

Tôi vội đáp:

 

“À… mình thật sự xin lỗi, bỏ qua cho mình nha! Mình hứa sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu!”

 

Cô nói bằng giọng nửa đùa nửa thật:

 

“Được rồi, lát nữa cậu mua kem cho tớ. Nếu còn có lần sau nữa, tớ sẽ không rủ cậu đi học đâu...”

 

Tôi cười gượng gạo vì ngại ngùng, không biết nên nói gì, trong khi cô cũng bật cười. Nhìn khuôn mặt ấy, tôi bỗng thấy Hạo Vi dễ thương đến lạ. Sự bối rối dâng lên khiến tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô. Hạo Vi bắt gặp ánh mắt ấy, liền hỏi:

 

“Này, cậu nhìn tớ cái gì vậy? Bộ trên mặt tớ dính gì à?”

 

Tôi chợt bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ, vội đáp lảng:

 

“À không có gì đâu. Mình chỉ đang nghĩ vu vơ nên lỡ nhìn về phía cậu. Thôi bỏ đi, cũng sắp hết tiết rồi, vào học thôi!”

 

Cô nghe thế cũng lên tiếng:

Tài

 

“Ừ, cũng sắp hết tiết rồi nhỉ!”

 

Tôi gật đầu, chẳng biết nói gì thêm. Nhưng trong lòng tôi bắt đầu d.a.o động:

 

“Gì vậy trời… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Sao mình lại thấy cô ấy dễ thương đến như thế? Cảm giác này thật kỳ lạ… Không biết đây là gì nữa… Và tại sao mình lại có suy nghĩ kỳ cục như vậy? Mình không nên nghĩ về cô ấy theo kiểu đó chứ...”

 

Suy nghĩ đến đây tôi đã bị Hạo Vi kéo ra khỏi những suy tư, lúc này Hạo Vi lên tiếng: "Này lại còn đứng đờ người ra đó à? Chúng ta hãy mau vào lớp thôi!"

 

Tôi gật đầu đi cùng với cậu ấy vào bên trong, nhưng lại có một cảm giác cho cùng lạ, khi nhìn thấy cậu ta...