Sau khi kết thúc tiết học, tôi cùng với cậu ấy trở về nhà. Lúc dừng xe trước cổng nhà cậu ấy, hôm nay mọi thứ bỗng khác hẳn. Khi cậu bước xuống, tôi chợt có cảm giác vô cùng tiếc nuối, giống như chẳng muốn rời xa cậu ấy vậy. Con tim tôi không ngừng đập, tự hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Mọi ngày đâu có như thế này đâu?”
Thấy tôi đờ người nhìn theo, cậu ấy lên tiếng: “Này, hôm nay cậu bị sao thế? Cứ nhìn tôi mãi thôi?”
Tôi im lặng, không biết trả lời ra sao, chỉ biết gãi đầu. Cậu ấy cũng nói tiếp: “Thôi, tôi vào nhà đây, cậu về đi!”
Tôi đồng ý với lời cậu ấy, rồi cũng quay về nhà. Lúc đó chỉ mới 12 giờ trưa. Vì hôm nay không học buổi chiều nên tôi định đi ngủ một chút.
Thậm chí, mẹ tôi tới tối mới về. Khi tôi ra ngoài đóng cổng lại thì bất ngờ thấy một người đàn ông mặc đồ đen trông rất kỳ lạ. Anh ta ngồi trên một chiếc xe máy, chở theo một giỏ hàng trông cứ như là shipper vậy.
Thấy tôi đang định đóng cửa, anh ta vội vàng lên tiếng: “Này, cậu nhận hàng cái đã rồi hãy đóng cửa sau!”
Tôi gật đầu đồng ý, dù trong lòng có chút thắc mắc: Mình có đặt gì đâu mà lại phải nhận hàng? Nhưng tôi vẫn để xem thử chuyện gì sẽ xảy ra.
Lúc ấy, anh ta bước xuống xe, rồi lấy từ phía sau ra một cái thùng thật to và nói: “Này, đây chính là những món đồ mà cậu đã đặt! Và bây giờ cậu vui lòng thanh toán số tiền 100 triệu!”
Nghe tới đây, tôi bàng hoàng không biết mình đã đặt gì mà lên tới cả trăm triệu. Nhưng sau một lúc suy nghĩ, tôi mới dần nhớ lại: “À, phải rồi! Những món đồ này chính là những thứ mà chín bà già trong giấc mơ đã nói về cách cứu Thần Sói. Mình đã đặt mua chúng, thậm chí đã vay tiền để trả trước rồi. Giờ mình chỉ cần thanh toán và lấy hàng thôi!”
Thế là tôi bắt đầu trả tiền. Nhận được tiền, anh ta rời đi một cách vui vẻ. Còn tôi thì bước vào nhà với sự lo lắng trong lòng: “Hazz... Không biết những gì trong giấc mơ là thật hay giả nữa. Nếu là giả thì sao? Mình sẽ nợ ngập đầu mất! Mình cũng không biết phải làm sao để trả được số tiền kia. Nhưng trước mắt, cứ lo cứu Thần Sói đã!”
Tôi vào nhà và mở thùng hàng ra xem thử. Sau một lúc, tôi nhận ra bên trong đúng là những thứ mà bà lão trong giấc mơ đã nói với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi thở dài rồi tự nhủ: “Hazz... Mình cần phải làm theo lời của bà ta sao.”
Nói rồi, tôi lấy nhang, dùng hộp quẹt để thắp lên, đem vào trong phòng nơi đặt chiếc lư hương mà giờ tôi mới vừa lấy vào. Tôi nhìn chăm chú vào chiếc gương, rồi bắt đầu dán lá bùa lên tấm gương đó...
Nhưng khi đã dán xong, mọi thứ vẫn chẳng có tác dụng gì. Giờ đây, tôi cảm thấy thất vọng, nói nhỏ: “Hazz... Tại sao hơn 15 phút rồi mà vẫn không có hiệu quả? Chẳng lẽ tất cả những gì bà ta nói đều là giả sao?”
Tôi trở nên vô cùng buồn bã. Đúng lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy mơ màng, xung quanh bao phủ bởi mùi hương của nhang. Ngay lập tức, ánh mắt tôi trở nên mờ đi, cảm thấy nặng trĩu, chỉ muốn được ngủ một giấc thật sâu. Rồi không biết từ lúc nào, tôi đã ngã xuống mặt đất và bất tỉnh.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Khi mở mắt ra, khung cảnh xung quanh toàn là một màu đỏ rực. Điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi, liền hỏi bản thân: “Đây rốt cuộc là đâu vậy? Tại sao khung cảnh lại rên rợn đến thế này? Chẳng lẽ... đây chính là địa ngục sao?”
Mang theo sự bối rối, sợ hãi trong lòng, tôi không biết phải giải thích sao về hiện tượng kỳ lạ này. Thì bỗng dưng, giọng nói của người đàn bà đó lại vang lên: “Cậu đã chính thức bước vào địa ngục. Hãy làm theo những gì mà ta đã hướng dẫn. Chỉ có cậu mới có thể cứu được Thần Sói mà thôi! Giờ thì hãy dựa vào trực giác của mình mà đi tìm Thần Sói đi!”
Sau đó, giọng nói ấy biến mất, để lại tôi trong nỗi lo lắng. Tôi hoang mang không biết phải làm gì, vì không thể cảm nhận được Thần Sói đang ở đâu cả.
Tôi bắt đầu đi vòng vòng khắp nơi để tìm. Sau một lúc, tôi cảm thấy lồng n.g.ự.c đau nhói, rồi nhìn thấy một hình ảnh màu trắng mờ mờ đang bay lơ lửng phía trước mặt. Điều đó khiến tôi vui mừng reo lên: “Đó... Rốt cuộc hình ảnh đó là gì? Không lẽ đó chính là ba hồn bảy vía của Thần Sói sao?”
Trong sự tò mò, tôi quyết định đi theo vệt sáng trắng ấy, như lời bà lão đã dặn.
Tôi cứ đi một hồi thì đến một nơi được gọi là Cầu Nại Hà. Ở đây, những bông hoa có màu tím đỏ rực, không hề có lá. Xung quanh những cây hoa ấy là những con rắn đen đang không ngừng thè lưỡi. Nếu giờ mà vô tình rơi xuống, chắc chắn sẽ chết.
Tài
Hơn nữa, đó không phải là cây cầu đá, mà là một cây cầu gỗ lởm chởm, nếu không cẩn thận lúc qua có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, và khi đó chỉ có con đường c.h.ế.t mà thôi...