Bà ta giờ đây đau đớn đến tột cùng trước cái c.h.ế.t của chị mình, thậm chí hối hận nhưng đã muộn màng, bà ta nói: “Hahahaha, không ngờ bấy lâu qua tất cả cũng chỉ là sự hiểu lầm, để bây giờ ta phải trả giá như thế này!”
Dứt lời, bà ta liền biến ra một thanh kiếm, đưa nó lên trời với ý định đ.â.m vào bản thân: “Giờ em sẽ xuống đó để đoàn tụ với chị!”
Lúc bà ta định tự sát thì ngay lập tức bị thẩm phán địa phủ ngăn cản, ông nói: “Cô không được chết, bởi vì cô chính là Nguyệt Lão tiếp theo, và chị cô đã nhường lại chức vị này cho cô rồi, thế nên cô không thể c.h.ế.t được đâu!”
Nghe vậy, nước mắt bà ta không ngừng tuôn rơi, run rẩy nói: “Gì? Tất cả những điều ông nói đều là thật sao? Chị tôi đã nhường lại chức vị Nguyệt Lão cho tôi rồi à!”
“Phải, những gì ta nói đều đúng, còn giờ ngươi sẽ trở thành Nguyệt Lão tiếp theo!”
Ả ngã quỵ trong sự bất lực, lên tiếng sau một lúc suy nghĩ, nhìn người cai quản địa ngục: “Không, tôi không muốn kế vị chức vị của chị ấy, thậm chí tôi muốn c.h.ế.t cùng chị ấy!”
“Hừ, số phận đã sắp đặt rồi, ngươi không thể thay đổi được đâu. Giờ hãy ngoan ngoãn thực hiện những gì mà chị ngươi đã giao cho ngươi!”
Dứt lời, ông ta biến cho cô một bộ y phục mới, sau đó đưa tay chạm vào đầu cô và nói: “Giờ ngươi sẽ quên hết những ký ức của bản thân, chỉ có thể phục vụ ta mà thôi! Mau đi làm việc của ngươi đi!”
Tài
Ả sau những lời nói đó đã như một con rối, lập tức đứng dậy rời đi. Tôi cùng Thần Sói thì thẫn thờ nhìn theo, nhưng hắn ta liền lên tiếng: “Này, bây giờ ở dưới địa ngục này không còn chuyện của các người nữa, hãy mau trở về nhân gian trước khi quá muộn. Hiện tại ngươi đã xuống đây hơn 2 ngày, chỉ còn một ngày nữa là xác của ngươi sẽ bị hủy hoại!”
Nghe vậy, Thần Sói lập tức nắm lấy tay tôi, đưa tôi quay trở lại trần gian. Chốc lát, chúng tôi đã xuất hiện tại chỗ thân xác của tôi, ở đó mẹ tôi không ngừng khóc lóc trong sự đau đớn, bà nói: “Không! Tại sao mọi chuyện lại như thế này? Tại sao con lại c.h.ế.t như vậy chứ?”
Tôi nhìn quanh, thấy rất nhiều người đeo khăn tang, còn mình thì nằm trong một chiếc quan tài, điều này khiến tôi sợ hãi tột độ. Cũng may chúng tôi về kịp, nếu không có lẽ tôi đã thật sự c.h.ế.t rồi.
Giờ đây, tôi nhìn Thần Sói và nói: “Ta đã cứu được linh hồn của ngài, nhưng liệu ngài có sống lại khi không còn thân xác không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thần Sói đưa tay xoa đầu tôi, đáp: “Chuyện đó cậu không cần lo. Sau khi cậu quay trở lại thân xác, tôi chắc chắn sẽ tìm đến để cưới cậu làm vợ. Còn Thần Sói thì cho dù thân xác có tan biến cũng có thể hồi phục lại được thôi. Giờ hãy mau nhập vào xác mình, trước khi họ làm gì đó tưởng cậu chết!”
Tôi đồng ý theo lời Thần Sói, nhưng lập tức ôm chầm lấy anh, vì tôi cảm nhận được dường như sắp có điều gì đó xảy ra, có lẽ đây là lần cuối tôi gặp anh...
Thần Sói được tôi ôm vào lòng, mỉm cười hạnh phúc, nói: “Thôi, hãy mau vào thân xác mình nhanh lên!”
Tôi nghe lời, đi đến chỗ thân xác, nằm xuống để linh hồn nhập vào. Ngay lúc đó Thần Sói cũng tan biến.
Tôi cố gắng tỉnh lại, nhưng tất cả chỉ là bất lực, không thể cử động, mắt cũng không mở ra được. Tôi tự hỏi rốt cuộc điều này là do đâu.
Tiếng còi đám tang vang lên, nắp quan tài đóng kín, trước mắt tôi chỉ còn một màu đen tối. Lúc này, tôi nghe giọng ai đó: “Giờ lành đã đến, chúng ta hãy mau chôn cậu ấy thôi!”
Tôi nghe tiếng khóc thương của mẹ, tiếng bước chân khi có người khiêng, làm chiếc quan tài không ngừng rung lắc. Sợ hãi tột cùng, tôi cố gắng tỉnh dậy nhưng vẫn không thể.
“Không, giờ mình phải làm gì đây? Mình vừa thoát khỏi một cái chết, giờ lại sắp c.h.ế.t lần nữa vì bị chôn sống sao? Và tại sao mình vẫn chưa tỉnh được? Làm ơn, ông trời hãy giúp con tỉnh lại trước khi họ chôn sống con...”
Trước những lời cầu xin ấy, chẳng có điều gì đáp lại. Giờ đây tôi chỉ có thể cam chịu số phận. Trong khi đó, Thần Sói đang ở hang động bế quan thì cảm nhận được lời cầu cứu của tôi. Điều ấy khiến ngài sợ hãi nhận ra:
“Mình quên mất, cậu ấy chỉ còn lại hai hồn thôi, vì vậy chưa thể tỉnh lại. Chắc chắn cậu ấy đang bị chôn sống, hôm nay lại là ngày cuối trong tang lễ. Mình phải đến đó cứu cậu ấy ngay, trước khi mọi chuyện không hay xảy ra...”
Chiếc quan tài chốc lát cũng đã được đưa ra sau núi. Giờ tôi có thể nghe thấy tiếng của một người đàn ông già, chắc có lẽ là trưởng làng. Ông ta bảo: “Nào, hãy mau đào hố đi, chúng ta sẽ chôn quan tài này xuống!”
Người dân trong làng cũng đồng ý, ngay lập tức ba bốn cậu thanh niên bắt đầu đào hố với ý định chôn sống tôi. Trong khi nước mắt tôi đã chảy ra nhưng vẫn chưa thể cử động được, sau một lúc khoảng tầm nửa tiếng, chỗ đất khô đó cũng đã được đào sâu đến 1 mét.