Họ nghe đến đây thì cảm thấy ngài nói đúng. Người luôn bảo vệ họ không ai khác chính là Thần Sói, vậy mà họ lại vô ơn. Giờ nghe tin ngài sẽ bỏ mặc, để những thứ kinh hoàng g.i.ế.c hại cả làng, ai cũng lo lắng, cầu xin Thần Sói:
“Chúng tôi đã biết lỗi, mong ngài bỏ qua. Chúng tôi sẽ không bao giờ vô ơn nữa! Xin hãy bảo vệ ngôi làng của chúng tôi!”
Thần Sói cười đầy tuyệt vọng: “Hahahaha…Ta thật sự bất lực với các người. Ta xin thề dưới bầu trời này, kể từ bây giờ ta sẽ từ bỏ chức vị của mình, sẽ không bảo vệ ngôi làng nữa. Tất cả hãy tự chịu những gì mình gây ra. Ta cảm thấy có thế lực hắc ám đang đến gần, chắc chắn một con quỷ sói sẽ tới đây g.i.ế.c sạch làng này thôi!”
Bọn họ sợ hãi nói: “Không! Xin ngài đừng làm vậy, ngài đành lòng để tất cả c.h.ế.t sao?”
Thần Sói lạnh lùng đáp: “Phải! Sống hay c.h.ế.t là số phận của các người. Còn bây giờ ta không còn là tiên, ta cũng không muốn bảo vệ nữa. Từ nay, nếu ta gặp lại những kẻ vong ân bội nghĩa trong làng này, ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng. Đó là lời thề của ta!”
Nói rồi, sấm sét bắt đầu đánh xuống, trúng vào Thần Sói. Toàn thân ngài phát ra nguồn sức mạnh màu đen, bao trùm bởi tử khí. Ánh mắt đỏ ngầu, giọng trầm ghê rợn vang lên:
“Giờ ta đã thật sự trở lại nguyên hình. Ta đã trở thành một Quỷ Sói. Ta không còn nhiệm vụ bảo vệ các người. Hãy tự cứu lấy bản thân! Mau rời khỏi đây hết cho ta!”
Nghe vậy, bọn họ sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Mẹ tôi vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm và nói: “Hahaha…Ngươi định dọa ai? Định đổi trắng thay đen sao? Khi chính ngươi đã là một con quái vật, nói chi là thần? Nếu bây giờ ngươi không g.i.ế.c bọn chúng, thì cũng không chứng minh được ngươi là một con quái vật thiện lương đâu.
Và chính ngươi là kẻ đã hại cả gia đình ta. Giờ hãy lấy mạng ta đi, để ta được đoàn tụ với gia đình mình…”
Dứt lời, bà nhắm mắt, chờ Thần Sói g.i.ế.c mình. Nhưng ngài mặc kệ, ngay lập tức ngồi xuống mộ của tôi và bắt đầu đào bới, trong tiếng gào khóc của bản thân: “Không cậu hãy cố gắng lên! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ ân hận cả đời. Tôi mong cậu vẫn sống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ tôi nhìn Thần Sói đang đào mộ mà quát lớn: “Ngươi muốn trả thù thì trả thù ta, vì ta chính là người đã đ.â.m ngươi khi ấy. Ngươi không được đào mộ con ta, không được làm gì nó, nghe rõ chưa? Bằng không ta sẽ liều c.h.ế.t với ngươi!”
Thần Sói thở dài mệt mỏi. Khi mẹ tôi vẫn không tin, ngài lên tiếng: “Đủ rồi! Hãy im miệng và để tôi cứu con trai bà, kẻo sau này hối hận cả đời!”
Mẹ tôi nghe tiếng hét đầy giận dữ của Thần Sói, cũng chỉ im lặng trong sự sợ hãi, chẳng biết phải nói gì. Lúc này, Thần Sói không ngừng đào bới. Mẹ tôi không còn cầu nguyện nữa, vì trong lòng bà tin rằng những gì Thần Sói nói đều là thật. Sau khoảng nửa tiếng đào bới, cuối cùng Thần Sói đã nở một nụ cười khi nhìn thấy nắp quan tài.
Ngay lập tức, ngài dùng đôi tay mạnh mẽ của mình cạy bật nắp quan tài. Chỉ trong chốc lát, ánh sáng tràn vào khiến tôi vừa thở hổn hển trong sự mệt mỏi, vừa cảm nhận được luồng sinh khí ùa về. Tôi không còn vùng vẫy nữa, mà nở một nụ cười đầy hạnh phúc, vì trước mặt tôi không ai khác chính là Thần Sói cũng đang mỉm cười.
Tôi không ngừng tự hỏi: “Liệu mình đã thoát khỏi chiếc quan tài này, hay là mình đã c.h.ế.t rồi?”
Đang chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, Thần Sói bỗng ôm chầm lấy tôi, trong niềm hạnh phúc của ngài. Giọng ngài ấm áp vang lên: “May là cậu vẫn còn sống. Nếu không, tôi sẽ ân hận cả đời này. Bây giờ, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, sẽ chẳng bao giờ chia lìa nữa, được không? Số phận đã sắp đặt cho chúng ta rồi, chúng ta chính là duyên trời định, một cặp tình nhân…”
Tài
Ngài chưa kịp nói hết câu thì mẹ tôi đã chạy tới, dùng đôi tay run rẩy của mình đẩy Thần Sói ra, rồi ôm chầm lấy tôi. Bà khóc nức nở: “Thật may là con không sao. Con có biết mẹ đã lo lắng cho con đến mức nào không? Nếu thiếu con, chắc chắn mẹ sẽ không sống nổi. May mắn là mẹ đã cứu được con rồi!”
Tôi ôm chặt lấy mẹ, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào đáp: “Con thật may mắn khi vẫn còn sống và được đoàn tụ với mẹ. Xin mẹ hãy chấp nhận tình yêu của con và anh ấy, vì anh ấy là người đã cứu con. Con cũng nhận ra một điều rằng anh ấy không phải kẻ g.i.ế.c cha và ông bà của chúng ta. Mọi chuyện đều do số mệnh sắp đặt. Xin mẹ đừng có định kiến với anh ấy nữa, bởi anh ấy cũng chỉ là người bị hại thôi…”
Nghe tôi nói vậy, niềm vui đoàn tụ của mẹ bỗng biến mất, thay vào đó là cơn tức giận. Bà vung tay tát mạnh vào mặt tôi, giọng đầy uất ức: “Con đang nói gì thế hả? Có phải con đã bị nó tẩy não rồi không? Ở đây không có câu chuyện tình yêu nào cả. Nó chính là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t ông bà của con, là kẻ thù của chúng ta. Điều đó không thể thay đổi! Tại sao con lại nói ra những lời như vậy? Con có biết mình đang sai lầm đến mức nào không?”
Tôi khóc nấc lên, không ngừng cầu xin mẹ trong đau đớn, cố gắng thuyết phục: “Mẹ à, tất cả là số mệnh. Mẹ hãy chấp nhận đi. Dù thế nào cũng không thể thay đổi được số phận.”
Mẹ không nói thêm, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi rồi kéo đi: “Bây giờ hãy về nhà với mẹ. Từ nay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.”