Chỉ Cần Còn Yêu, Thì Sẽ Luôn Biết Nhượng Bộ

Chương 10



Ta cẩn thận gấp phong thư chẳng thể xem là thư báo bình an này, đặt vào túi thơm mang theo bên mình.

Suy đi nghĩ lại, ta vẫn vào cung tìm bệ hạ, xin huynh ấy một người.

Huynh ấy không vui lòng là mấy, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Người mà ta mang theo tên là A Sinh, một trong những ám vệ của bệ hạ.

Năm xưa khi phụ thân còn tại thế, chính ông đã chọn A Sinh, nàng ấy và ta xấp xỉ tuổi nhau, khi đó, nàng không có họ, chỉ nhớ tên mình có một chữ "Sinh".

Thế nên mọi người đều gọi nàng là A Sinh.

Nàng ấy tuổi nhỏ nhưng võ công cao cường, mỗi khi có công chúa ra ngoài, phụ thân đều để nàng cùng mấy nữ ám vệ khác giả làm cung nữ để bảo vệ bọn ta.

Sau này nàng ấy theo hầu hoàng hậu, nhưng dường như hoàng hậu có chút e dè với nữ ám vệ, họ tuy vẫn là ám vệ, nhưng dần dần cũng không được trọng dụng nữa.

Lúc ta xin người, một trong những nguyên do khiến bệ hạ không vui hẳn là huynh ấy cảm thấy một công chúa nhàn rỗi, không màng thế sự như ta cũng biết nữ ám vệ trong cung quá nhàn rỗi, vậy người ngoài e là đã sớm biết rồi nhỉ?

Suy cho cùng vẫn là vấn đề thể diện, chẳng hạn như kính thê tử?

Ta chọn một ngày đẹp, chuẩn bị mọi thứ chu toàn, cùng A Sinh, mỗi người khoác một bọc hành lý, vừa ra đến cửa, bệ hạ lại chặn ta lại.

14.

Miền Tây Nam có một vị y sư người Miêu rất giỏi, có thể chữa khỏi chứng ho của ta.

Bệ hạ bảo ta thử xem, biết đâu thực sự khỏi thì sao?

Ta cảm thấy không đáng tin lắm, nhưng bệ hạ một lòng vì ta, ta nào có thể từ chối?

Chỉ đành bỏ lại hành lý, làm theo lời bệ hạ, thử một lần xem.

Thế là thoáng chốc đã qua hơn một tháng.

Vì trời vẫn còn ấm, ta cũng không bị nhiễm phong hàn, rốt cuộc chứng ho đã khỏi hay chưa, ta cũng khó lòng biết được, chỉ có vị y sư kia vỗ n.g.ự.c cam đoan tuyệt đối không vấn đề.

Thôi thì ta cũng giả vờ tin vậy.

Tháng tám, ta và A Sinh, mỗi người cưỡi một con ngựa rời kinh. Ban đầu ta định xuôi Nam, nhưng nay bệnh ho đã khỏi, Bắc tiến cũng chẳng sao đâu nhỉ?

Nhạc mẫu và phụ mẫu ta đã về quê cũ, chính ở Tây Bắc.

Nơi ấy cách biên ải mà Triệu Hoài An trấn giữ chỉ trăm dặm, đi một ngày là đến.

Bệ hạ cho phép họ trở về, đủ thấy huynh ấy rộng lượng, cũng đủ thấy tấm lòng tha thiết của bậc làm phụ mẫu.

A Sinh là kiểu người đứng giữa đám đông cũng khó mà nhận ra, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng thích nói chuyện, ta cứ nói dăm ba chục câu, nàng ấy đáp lại được một tiếng "Ừm", "À", ta đã cảm động muốn rớt nước mắt.

Dù gì có lúc chỉ nhìn ta thôi mà nàng ấy cũng không thèm.

Nhưng nàng ấy theo ta cả đường, lo liệu chu toàn mọi chuyện, ta chẳng cần bận tâm lấy nửa phần.

Nếu ta đi một mình, có khi còn không tìm nổi đường đến Tây Bắc.

Khi ta đặt chân đến thôn Lưu Gia thì đã là tháng chín, kinh thành chưa chớm thu, nhưng Tây Bắc đã lạnh đến mức nước tự hóa băng.

Vị y sư kia quả thực không lừa ta, bệnh ho của ta thực sự đã khỏi hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thôn nhỏ, ta vừa đến cổng đã hỏi được nhà của nhạc mẫu và phụ mẫu.

A Sinh dẫn ta đi, từng bước như đã bước qua nghìn lần, giẫm lên lớp tuyết dày đến tận mắt cá chân.

Tường viện đắp bằng đất, thấp bé đơn sơ, đối diện cổng là ba gian nhà đất, không khác gì nhà dân trong thôn.

Ánh đèn vàng le lói hắt ra từ cửa sổ, mái nhà phủ lớp tuyết dày.

Thôn nhỏ như vậy, hễ ai nói chuyện có hơi lớn tiếng là cả thôn đều nghe được, huống chi bỗng dưng có hai người lạ mặt ghé qua.

Vài nhà mở cửa, có người thò đầu ra nhìn, ta chưa kịp gõ cửa thì đã có một thím hô lên:

"Cẩu Thặng, nhà ngươi có khách tới này!"

Thì ra nhũ danh của nhạc phụ ta là "Cẩu Thặng", ta liếc nhìn A Sinh, nàng ấy khẽ cúi đầu, trên đầu lại đội mũ trùm, ta không thấy rõ sắc mặt nàng ấy, chỉ thấy bờ vai nàng ấy khẽ run.

Thể diện của danh tướng một đời mà!

Cửa mở ra, ta vạn lần không ngờ được người bước ra lại là Triệu Hoài An.

Chàng sải bước dài, đi nhanh về phía cổng viện.

Giữa ta và chàng chỉ cách một bức tường thấp, nhất thời ta không nhìn rõ biểu cảm của chàng, chỉ có ánh mắt chàng như một viên sỏi, rơi vào lòng ta, làm dậy lên từng đợt rung động.

Ta nhếch môi, định nói gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Ta cắn môi, cố nén nỗi niềm rối ren trong lòng, chàng cứ thế đứng trước mặt ta, bất ngờ như vậy, lại cũng hiển nhiên như vậy.

Ta cưỡi ngựa ngàn dặm, chưa từng nghiêm túc nhìn ngắm cảnh sắc bên đường, chỉ để được gặp chàng lần nữa.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Người khác có biết hay không không quan trọng, chỉ cần ta rõ là đủ.

“Két…”

Cửa viện cũ kỹ phát ra một âm thanh trầm đục.

Chàng đã đứng ngay trước mặt ta.

Chàng là Triệu Hoài An, đường nét, vóc dáng, đều là chàng, nhưng chàng cũng không còn là Triệu Hoài An trong ký ức của ta nữa.

Người trước mắt không giống người trong mộng, người trong mộng vẫn còn nét non nớt của tuổi trẻ, nhưng người trước mắt đã mang theo phong sương trận mạc, trầm ổn mà sát phạt quyết đoán.

Chỉ đứng đó thôi, cũng khiến lòng người phát run.

Chàng nhíu mày, mím môi, ánh mắt ấy chất chứa điều gì, ta đã không còn nhận ra nữa.

15.

"Bệnh ho đã khỏi chưa? Có lạnh không?" Chàng đưa tay nắm lấy dây cương trong tay ta, đầu ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay ta, đầu ngón tay chàng nóng bỏng, khiến ta không khỏi run lên.

"Ừm, khỏi rồi, nhưng hơi lạnh." Ta ậm ừ đáp, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào chàng.

"A Sinh cũng đi cùng sao? Cực khổ cho ngươi rồi." Chàng quay sang nhìn A Sinh.

A Sinh ôm quyền hành lễ, lại len lén liếc ta một cái.

"Vào nhà đi." Chàng dắt ngựa đi vào, ta theo sau hắn, A Sinh theo sát ta.