Nàng thì thầm với ta: "Tướng quân có vẻ không vui."
Giọng nàng ấy đầy vẻ e dè.
Ta lắc đầu, ra hiệu cho nàng theo Triệu Hoài An đi buộc ngựa.
Ta đứng dưới mái hiên, lắng nghe tiếng trò chuyện trong nhà, âm thanh cũng không lớn.
"Trời tối thế này, không biết là ai đến? Chẳng lẽ Quan Trung có chuyện? Đến gọi Hoài An về sao?"
Là giọng của nhạc mẫu.
"Mẫu thân, con có thể vào không?" Ta khẽ gọi.
Rèm cửa được vén lên, nhạc mẫu ta bước ra.
"Trời ơi, lạnh thế này…" Nhạc mẫu vội vàng kéo ta vào phòng.
Trong phòng đã đốt lò sưởi, trên giường cũng trải chăn ấm, không hề lạnh.
Nhạc phụ ta ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp bên lò, mặc áo bông cũ, chẳng khác gì mấy nông dân khác trong thôn.
Ta tháo mũ trùm xuống, cúi người hành lễ với họ.
"Trời lạnh thế này, đường lại xa, con đi một mình sao? Con đúng là lớn gan nhỉ, có bị ho không? Tây Bắc lạnh lắm, sao mà sánh được với kinh thành?"
Nhạc mẫu ta kéo ta lại, không cho ta quỳ, vừa nhìn ta từ đầu đến chân, trong mắt còn ươn ướt.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Con bé này, nhỡ đâu lạnh cóng hay lạc đường thì phải làm sao? Đã muốn đến, sao không để người đi cùng?" Nhạc phụ đứng dậy.
Giọng điệu ông nghiêm khắc, nhưng không phải trách móc, chỉ là lo lắng cho ta.
"Con đã xin bệ hạ một người theo cùng, A Sinh đi với con. Mẫu thân, giờ con cũng đã khỏi bệnh, người không cần lo đâu."
Ta lắc tay bà ấy, tựa trán lên bờ vai bà ấy.
Ta cố nén nước mắt chực rơi. Ta sớm đã không còn nhà, không còn phụ mẫu.
Bà ấy là nhạc mẫu, cũng là mẫu thân ta, vậy mà lại lặng lẽ rời bỏ ta mà đi.
"Cũng may, không ngốc nghếch lắm. Con đói chưa? Mau cởi áo khoác lên giường đi, trên giường ấm lắm, mẫu thân đi nấu cơm cho con."
Bà ấy vỗ nhẹ lưng ta, ta cứ thế dụi người bà, không muốn đứng dậy.
"Lớn vậy rồi còn làm nũng sao? Không đói à? Không muốn nói chuyện với mẫu thân sao?"
"Mẫu thân, cơm người nấu có ăn được không?" Dù gì ta cũng chưa từng thấy bà ấy nấu cơm bao giờ.
"Con muốn ăn sơn hào hải vị chắc? Một bát mì ta vẫn làm được, đúng lúc Hoài An cũng mới về, nó cũng chưa ăn."
Căn nhà không lớn, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ.
"Để con nhóm lửa cho mẫu thân nhé."
"Là mẫu thân sơ suất rồi, con theo ta nào."
Bà ấy vén rèm lên, ta theo bà ra ngoài, Triệu Hoài An và A Sinh vẫn đang đứng ở cửa, ta cúi đầu, không nhìn họ.
Mẫu thân đưa ta đến gian phòng bên cạnh, thắp đèn dầu.
Phòng cũng không lớn, chỉ có một chiếc giường đất, một cái bàn, một chiếc tủ, phía trước giường có một giá gỗ, trên giá treo một chiếc áo lông đen, không cần đoán cũng biết là của ai.
"Đây là phòng của Hoài An, trong phòng không có lò sưởi, nhưng giường thì ta đốt nóng mỗi ngày, con cứ để đồ xuống, cởi hài rồi lên giường đi, mẫu thân đi sắp xếp chỗ cho A Sinh, rồi nấu cơm cho hai đứa."
Bà ấy nheo mắt nhìn ta, nhìn áo bông vải thô trên người bà, ta không dám nhìn vào mắt bà nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẫu thân…"
Bà vỗ nhẹ tay ta, mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Ta cởi áo choàng, treo lên giá, nhìn quanh gian phòng một lượt, không có lấy một món đồ thừa.
Chàng hẳn rất ít khi về.
Thật sự lạnh đến phát run, ta nghe theo lời mẫu thân, cởi giày trèo lên giường.
Giường đất được đốt nóng, ấm áp đến mức khiến người ta muốn thở dài.
Nhà chỉ có ba gian chưa tính hai gian nhỏ ở góc sân, không biết mẫu thân sẽ để A Sinh nghỉ ở đâu, nếu biết đây là phòng của Triệu Hoài An, với tính cố chấp của nàng ấy, nàng nhất định sẽ không chịu ở.
16.
Ta thật sự đã gặp lại Triệu Hoài An, ta đến đây, đúng thật là có tư tâm.
Muốn thăm hai vị trưởng bối là thật, mà muốn từ miệng họ nghe ngóng tin tức về chàng ấy cũng là thật.
Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, người bước vào chính là Triệu Hoài An.
Chàng xoay người đóng cửa lại, đi đến bên giường, đưa tay chạm vào lớp chăn ấm.
Ta quấn chăn ôm người, chống cằm lên đầu gối, ngẩn người nhìn chàng ấy.
Thấy chàng vào phòng, ta chợt không biết phải nói gì.
Thật ra, ta nên nói vài câu.
Ví dụ như "Triệu Hoài An, chàng vẫn ổn chứ?"
Chàng mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu đen, trông có vẻ không dày dặn lắm.
Chàng vốn sợ nóng, ngày đông không thích mặc áo bông, chê vướng víu, không đẹp mắt.
Bây giờ có lẽ vẫn thế, chỉ là không biết chàng có phải vẫn vì muốn đẹp mà ăn mặc phong phanh như vậy không?
Chàng đen đi, gầy đi, đã không còn là công tử kinh thành khoác cẩm y, viết hết tâm tư lên mặt năm nào nữa.
Thuận, không mừng; nghịch, không nản; an, không xa hoa; nguy, không sợ hãi; kẻ trong lòng có sấm sét mà ngoài mặt vẫn tĩnh lặng như hồ nước, có thể bái làm thượng tướng.
Chàng bây giờ cũng là một tướng quân như vậy sao?
"Triệu Hoài An…"
Chàng nhìn ta, không nói gì, ta bất an gọi tên chàng.
Chàng chỉ đứng bên giường, ta gọi, chàng cũng không đáp, chân mày nhíu chặt, ta không dám nhìn nữa, hơi cúi đầu xuống.
"Ta đến thăm phụ mẫu, mấy ngày nữa sẽ đi, ta…"
Ta cũng muốn gặp chàng, vì ta sợ sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Trước khi không còn có thể gặp lại, chỉ cần thêm một lần, chỉ một lần thôi.
"Công chúa điện hạ." Chàng đáp lời, giọng trầm ổn, cung kính mà xa cách, không còn chút nào như ngày xưa.
Ta ngước mắt nhìn chàng, từ lúc chàng đến biên quan, có những lời, cả đời này đã định là không thể nói ra nữa.
Ta hiểu, bất kể lúc nào, đại nghĩa quốc gia luôn được đặt lên hàng đầu.
"Triệu Hoài An, chàng nói xem, nếu ta giả trang nam nhi, cũng cưỡi ngựa ra trận như chàng, liệu ta có thể ở lại không?"
Ta cố gắng kéo ra một nụ cười, nói như đùa giỡn.
"Công chúa thân thể ngàn vàng, sao có thể đặt mình vào nguy hiểm?" Chàng nghiêm mặt, ôm quyền hành lễ.