Ta nhìn theo hướng tay hắn chỉ, lầu các trùng trùng, xa hơn nữa, có lẽ chính là giang sơn mà bọn ta thường nói.
Ta cố nén giọt lệ sắp tràn ra, cũng cố đè nén cơn ngứa nơi cổ họng mà mỉm cười với hắn.
Tiên y nộ mã thiếu niên thời, bất phụ thiều hoa hành thỏa tri*.
*Câu thơ trong “Thước kiều tiên” của Nhạc Phi, có ý tán thưởng và khích lệ người thiếu niên dũng cảm theo đuổi ước mơ, không phụ khoảng thời gian tươi đẹp.
Là ta sai rồi, ta đã sai về Triệu Hoài An, ta chưa từng thực sự hiểu chàng*.
*Giờ Uyển Đường mới hiểu Hoài An, lúc trước gọi là hắn, từ giờ gọi là chàng.
12.
Tháng ba, khi oanh bay cỏ biếc, Triệu Hoài An để lại một bức hưu thư, cứ thế mà tiêu sái rời đi.
Lúc ta tỉnh dậy, lá thư ấy đã nằm ở đầu giường ta, chàng đến khi nào, đi lúc nào, ta hoàn toàn không hay biết.
Ta mở tờ giấy mỏng manh kia ra.
"Phàm là nhân duyên phu thê, đời trước ba kiếp kết thành, mới có thể thành phu thê kiếp này. Nếu nhân duyên không hợp, ắt là oan gia, nên mới tương kiến. Nay tâm ý bất đồng, khó lòng chung lối, đành sớm ngày chia biệt, ai đi đường nấy. Nguyện nương tử sau khi ly biệt, lại vấn tóc mây, tô vẽ đôi mày, khoe dáng thướt tha, chọn được lang quân là bậc công tử tài hoa, từ nay mỗi người mỗi ngả, đều tìm được niềm vui riêng."
Trước kia học hành cũng chẳng ra sao, đến hưu thư cũng phải sao chép nguyên xi của người khác.
Hừ!
Nhưng đây mới đúng là chàng ấy!
Mùa xuân có đủ loại yến tiệc, ta chỉ đi một lần.
Thập thất tỷ thì lần nào cũng có mặt, trong thành Đông Kinh đâu đâu cũng là truyền thuyết về nàng ta, đều là dung mạo khuynh thành, tài danh hiếm có, ta đã nghe đến phát chán.
Ta từng đến Hầu phủ, nhưng lại không hề hay biết, bệ hạ đã đích thân cho phép, hai vị trưởng bối nhà họ Triệu cũng rời kinh về quê đúng vào ngày Triệu Hoài An xuất chinh.
Thành Đông Kinh bỗng trở nên tịch mịch.
Thập thất tỷ cuối cùng cũng được như ý, bắt đầu xây công chúa phủ, tháng ba, nàng ta tổ chức đào hoa yến*, sai người gửi thiệp mời đến, ta đáp lễ nhưng không đến dự, ta biết nàng ta nghĩ gì, nghe nói gần đây có nhiều gia tộc quyền quý cầu thân với nàng ta, đúng lúc xuân phong đắc ý.
*Đào hoa yến: Buổi tụ họp ngắm hoa đào.
Nàng ta muốn ta đến nhìn xem phong quang của nàng ta, nhưng giờ đây vinh quang của nàng ta chẳng liên quan gì đến ta nữa, nên ta cũng chẳng có hứng thú nhìn.
Có lẽ ta nên ra ngoài dạo một chuyến, bấy lâu nay ở trong phủ chỉ để lòng được an yên, nhưng bây giờ lòng ta lại chẳng thể yên ổn.
Công chúa không thể tùy tiện rời kinh, ta muốn đi, tất nhiên phải tấu xin bệ hạ.
Lần cuối ta gặp bệ hạ là năm ngoái, lúc đi còn đùa rằng bảo huynh ấy cạo râu đi, lần này gặp lại, không những huynh ấy không cạo, mà râu còn dài hơn trước.
Bệ hạ thật ra cũng có hơi phản nghịch.
Giờ huynh ấy lại càng nghiêm nghị hơn, khi nhìn người khác sẽ vô hình trung mang theo áp lực.
“Hôm nay đến là có chuyện gì?”
Huynh ấy vừa đọc tấu chương trong tay, vừa hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tam ca, sao huynh lại để Hầu gia bọn họ rời kinh?” Tướng sĩ trấn thủ biên cương, gia nhân phải ở dưới mắt bệ hạ, là để đề phòng có ngày họ tạo phản.
“Y là Triệu Tông Chi, từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, thời gian ở cùng ta còn nhiều hơn phụ mẫu y, ta tin y.”
“Muội muốn ra ngoài một chuyến, tam ca, Đông Kinh giờ chẳng còn gì thú vị nữa, muội muốn ra ngoài nhìn ngắm thế gian.”
“Muội muốn đi đâu?”
“Đi đâu cũng được! Cứ đi rồi tính!”
Đây là lời thật lòng. Ta chưa từng nghĩ nghiêm túc về điểm đến, chỉ là muốn đi một chuyến, sơn hà cố nhân, có nơi xuất phát, tất nhiên cũng có chốn quay về.
“Thất Thất, muội nói thật với tam ca đi, muội thực sự không buồn, không tiếc nuối sao?”
Ta nhìn tam ca, mỉm cười, lắc đầu, rồi lại gật đầu.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Tam ca, thế gian này có rất nhiều điều tiếc nuối, rất nhiều nỗi đau lòng, nếu so với người khác, tiếc nuối và đau lòng của muội chẳng đáng gì cả.
Chỉ là... lúc muội hiểu chàng ấy thì đã muộn, muốn khoe khoang với người khác cũng chẳng kịp nữa, chàng đã không còn là của ta rồi.”
Có lẽ, từ đầu đến cuối, chàng đều chưa từng thuộc về ta.
13.
Từ thiếu niên vung roi giục ngựa, đến tướng quân một thương giữ vững sơn hà, chàng đã không còn là của ta nữa.
"Tam ca, xuân có mận xanh lê trắng, hạ có cam vàng quýt biếc, thu đến hồng chín đầy cành, đông về tuyết đè tùng biếc, năm này đến tháng nọ cảnh sắc vẫn vậy, nhưng e rằng đã là số mệnh! Muội không thể cùng chàng nhìn ngắm nữa.
Muội chỉ cầu tam ca một chuyện, nếu có một ngày chàng muốn cưới thê tử, bất luận người đó là ai, xuất thân thế nào, tam ca nhất định phải đồng ý với hắn, nhé?"
"Được, ta hứa với muội!"
Hè đến, ve kêu râm ran, ta thu dọn hành lý chuẩn bị rời kinh.
Ta muốn tự mình đi, không mang theo ai, nhưng sự thật là ta chưa từng đi xa một mình bao giờ.
Dù thời thế thái bình, nữ tử một thân một mình bên ngoài vẫn không an toàn.
Ta biết b.ắ.n cung, biết cưỡi ngựa, cũng biết vung roi, nhưng chưa từng thực sự giao đấu với ai, rời kinh rồi nếu chẳng may gặp chuyện, ta có thể tự xoay sở được hay không quả thực khó nói.
Chỉ là ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ còn phải mang theo mấy thị vệ, lại thêm nha hoàn, v.ú nuôi nữa sao?
Thế là lại chậm trễ thêm mấy ngày.
Ta nhận một phong thư từ Tây Bắc, được gửi cùng quân báo.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Thấy thư như thấy ta."
Nét chữ phóng túng, cực kỳ giống một người nào đó.
Nếu thế này thì thà đừng viết. Đường gửi thư xa nhường ấy, không thể viết thêm vài chữ sao?
Thấy thư như thấy ta!
Phải rồi! Xa cách ngàn dặm, chỉ một câu này, ít nhất biết được chàng ấy vẫn còn sống.
Đao thương không có mắt, ta nay chẳng cầu gì hơn là chàng ấy được bình an.