Đến cả "công chúa" cũng gọi rồi, từ nhỏ đến lớn, chàng chưa từng nghiêm túc gọi ta một tiếng "công chúa".
Năm ta mười lăm tuổi, khi ấy có một tiểu quốc Tây Vực đến triều cống, dẫn đầu là một vị hoàng tử.
Da trắng, dáng cao, tóc nâu, mắt xanh.
Chỉ gặp ta một lần, mà lại đến cầu hôn với phụ thân ta.
Phụ thân có đồng ý hay không, ta không biết, chỉ nghe nói là Triệu Hoài An đã phá hỏng chuyện này.
Chàng phá thế nào, ta đã từng hỏi, chàng liếc mắt nhìn ta, khinh khỉnh nói:
"Chẳng lẽ công chúa điện hạ thật sự nghĩ mình mỹ mạo khuynh thành, khiến người ta vừa gặp đã si mê? Hắn cầu hôn nàng, chẳng qua là muốn hòa thân mà thôi!
Nàng vui mừng cái gì chứ?"
Biểu cảm ghét bỏ của hắn lúc ấy, ta nhớ rất rõ, đó cũng là lần đầu tiên hắn gọi ta là công chúa.
"Ta chỉ nói vậy thôi, ta sợ c.h.ế.t như thế, sao có thể ra chiến trường thật?"
Nhưng chàng chỉ cần nói một tiếng "được", có lẽ ta sẽ làm được thật.
"Cách cả ngàn dặm, nàng dẫn theo một mình A Sinh lên đường, nếu gặp nguy hiểm thì sao? Nàng đã nghĩ tới chưa?"
"Ta chỉ là một công chúa nhàn nhã, ai rảnh rỗi mà chạy tới g.i.ế.c ta? Chàng lo lắng quá rồi."
Ta nhìn thấy nắm tay chàng dần siết chặt, gương mặt cũng căng lên, chàng hẳn đang cố nhẫn nhịn.
Ta và chàng chính là như vậy, mỗi khi gặp mặt, đều không thể nói chuyện yên ổn.
Chỉ là hôm nay, ta không biết lại làm gì chọc chàng không vui nữa.
17.
Chàng nhịn một chút rồi xoay người ra ngoài.
Ta lại ngồi ngẩn người, lúc trước bất kể chàng có kiên trinh đến đâu, ta cũng nên đè xuống cho xong chuyện.
Như vậy, dù sau này có hòa ly, gặp phải chuyện như hôm nay, ta cũng có thể đường đường chính chính mà đáp chàng:
"Ta đã ngủ với chàng rồi, chẳng lẽ đến nhìn một cái cũng không được sao?"
Chung quy vẫn là quá non trẻ, quá coi trọng thể diện, ta nghĩ chàng thích thập thất tỷ, muốn thủ tiết vì nàng ta, đêm nào cũng đưa cái gáy về phía ta, vậy dựa vào đâu mà ta phải lao vào chứ?
Đường đường là một công chúa ai ai cũng ghét bỏ, ta còn muốn giữ mặt mũi nữa!
Ba năm ròng, ta thậm chí chưa từng nắm tay chàng, nói ra ai tin chứ?
Người ngoài khen ta dung nhan tuyệt mỹ, Triệu Hoài An ngủ cùng ta ba năm, mà đến đầu ngón tay ta, chàng cũng không buồn chạm vào, đủ thấy dung mạo này, vốn không hợp ý chàng.
Chàng thích kiểu tài nữ như thập thất tỷ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.
Còn ta và chàng thì giống nhau, từ nhỏ không thích học hành, tính khí không tốt, ngày ngày chọc chàng tức giận…
Nghĩ tới đây, ta thật sự chẳng có gì đáng giá cả!
Ta vốn nên chiếm lấy chàng, nhưng cơ hội ấy, sẽ không bao giờ có nữa.
Cuộc đời đầy rẫy những tiếc nuối, nhưng ta chẳng thiếu thốn gì cả. Chỉ là, bây giờ ta thiếu một người, người hay chọc ta tức phát khóc, nhưng cũng bảo vệ ta ròng rã mười mấy năm.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Chàng có lẽ sẽ là nuối tiếc lớn nhất đời ta.
Má ta chợt ươn ướt, ta đưa tay lau, là nước mắt, ai mà biết đang yên đang lành, sao ta lại rơi nước mắt chứ?
Mẫu thân ta từng nói trên đời này, hạnh phúc nhất là yêu và được yêu. Nhưng ta chẳng thấy hạnh phúc chút nào, quá đỗi đắng cay.
Không bao lâu sau, chàng quay về, tay cầm theo một ấm đồng.
Chàng rót nước nóng vào chậu, dùng ngón tay thử nhiệt độ rồi mới quay sang nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta dịch người đến mép giường, chàng bưng chậu nước tới, đặt trên mép giường.
"Đừng xuống giường, cứ ngồi vậy mà rửa đi!"
Ta thả tay vào nước, ấm áp vừa đủ, thoải mái quá!
Ta nghiêm túc rửa tay, rồi vốc nước lau mặt.
Chàng đưa ta khăn vải, sau đó lại xách chậu nước ra ngoài.
Chàng chính là người như vậy, toàn lời sắc đá, nhưng lòng lại mềm mại, ấm áp nhất trần đời, điều này ta biết rõ.
Ta ngồi ở mép giường chờ chàng, chàng mang cho ta một chén nước nóng, thậm chí sẽ tìm một lọ thuốc mỡ nếu tay ta nứt nẻ, các đốt ngón tay đỏ rực vì lạnh.
Chàng không nói ra, nhưng chắc chắn đã nhìn thấy.
Quả nhiên, chàng lại trở về, thật sự cầm theo một lọ thuốc, ta nhìn qua, chính là lọ thuốc ta mua cho nhạc mẫu lúc ở kinh thành.
Bây giờ chàng biết, nhất định là vì chính chàng cũng từng trải qua.
"Được."
Ta gật đầu đáp.
"Giờ thì ngoan rồi đấy."
"Triệu Hoài An."
"Ừm?"
"Triệu Hoài An."
"Sao thế?"
"Không có gì, chỉ là muốn gọi chàng thôi."
Chàng ngẩn ra một lúc, rồi mím môi, khẽ cười.
"Đã không ngại ngàn dặm mà đến, vậy đợi xuân về trời ấm hẵng đi, được không? Ở lại bên phụ mẫu lâu thêm chút, mẫu thân rất hay nhắc đến muội."
Chàng nhìn ta, giọng nói dịu dàng.
"Được!"
Ta có thể đáp ứng chàng, có lẽ cũng vì để đáp ứng chính lòng mình.
18.
Đêm đó, ta ngủ cùng nhạc mẫu trong phòng chàng, còn chàng thì ngủ cùng nhạc phụ ta.
Khi ta mở mắt, chàng đã đi rồi.
Nhạc mẫu nói quân vụ bận rộn, canh tư chàng đã xuất phát.
Ta và A Sinh cứ thế ở lại, Lưu Gia Câu chỉ có bấy nhiêu đất, bỗng dưng xuất hiện hai cô nương tuổi cũng không nhỏ, tất nhiên sẽ khiến người ta hiếu kỳ.
Trời vừa sáng, đã có người tìm đến nhà mượn đồ, người đó không thèm vòng vo, hỏi thẳng ta và A Sinh từ đâu đến.
Nhạc mẫu chỉ vào ta, nói: "Đây là thê tử của Hoài An", rồi lại chỉ vào A Sinh: "Đây là cháu gái ta."
"Bảo sao mà không ưng Thúy Hoa, thì ra dung mạo nương tử thằng bé hoa nhường nguyệt thẹn dường này, lại còn từ kinh thành đến, giờ bà góa Lý chắc cũng triệt để buông bỏ, không nghĩ đến chuyện gả nữ nhi vào nhà bà nữa!"
Nói xong, bà vặn eo hớn hở rời đi.
Nhạc phụ ta đang chẻ củi trong sân, ngước mắt nhìn nhạc mẫu, mỉm cười.
"Hôm đó ta nói với bệ hạ rằng muốn về Lưu Gia Câu dưỡng lão, bệ hạ hỏi ta Lưu Gia Câu ở đâu. Ta trả lời xong, người cười cười rồi gật đầu đồng ý.