Ta không thích đám nội quan và cung nữ trong cung, lúc xuất giá đã bảo bệ hạ thu về hết.
Hai tiểu nha đầu đứng dưới mái hiên, co ro trong tay áo, hết ngơ ngác nhìn ta lại nhìn Triệu Hoài An.
Nhạc mẫu ta đứng dậy, đi đến trước mặt Triệu Hoài An, dùng quạt vỗ vỗ lên vai hắn.
"Hoài An, con cũng muốn hòa ly sao?"
Triệu Hoài An thoáng khựng lại, nhìn ta rồi nói:
"Triệu Uyển Đường, nàng là khỉ thành tinh à? Ngày nào cũng nhảy lên nhảy xuống, còn ra thể thống gì nữa?"
Nghe xem, đây mà là lời con người có thể nói ra à?
"Đúng, ta là khỉ đấy, bây giờ cho chàng cơ hội cưới người ta rồi, chàng tự đi mà cưới về đi!"
Mặt ta không biến sắc, cũng chẳng buồn để ý đến hắn nữa, liền xoay người dẫn theo Tiểu Mãn và Đông Chí đi thu dọn đồ đạc.
Thực ra cũng chẳng có gì để thu dọn, của hồi môn của ta đều đặt ở công chúa phủ.
Chỉ có vài món vật tư cá nhân, nhạc mẫu đối xử với ta rất tốt, dù chỉ mới ba năm, nhưng đã chuẩn bị không ít trang sức, còn làm cho ta rất nhiều y phục, nhìn hộp trang sức bày trên giường, ta chợt thấy có chút ngậm ngùi.
Ta cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác này, chắc là vì nhạc mẫu quá tốt, nên ta không nỡ nhỉ!
Từ khi mẫu thân ta theo phụ thân ra đi, bà ấy chính là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.
Dọn dẹp xong xuôi, vậy mà có tận hai rương lớn.
Tiểu Mãn và Đông Chí hì hục khiêng ra sân, nhạc mẫu ta vẫn đứng dưới mái hiên, trong tay vẫn cầm cây quạt tròn.
Nghe nói cây quạt đó là nhị ca của Triệu Hoài An mua cho bà ấy, năm đó huynh ấy mua cho bà cây quạt này vào mùa hạ, đến mùa đông thì bỏ mạng nơi biên cương.
Năm đó nhị ca của hắn vừa tròn mười bảy, có một ý trung nhân huynh ấy còn chưa kịp cưới.
Khi ấy ta còn quá nhỏ, không nhớ nổi dung mạo của nhị ca, chỉ nhớ huynh ấy rất hay cười, nụ cười rạng rỡ ấy làm hoa như cũng muốn nở rộ.
"Mẫu thân, người đi cùng con nhé! Con không nỡ xa người." Ta ôm lấy cánh tay bà lắc qua lắc lại.
"Có cần dẫn cả Hoài An theo không?" Bà cười, chọc lên trán ta.
"Cũng được, người cứ hỏi chàng ấy đi, xem chàng có chịu đi cùng con không."
Ta biết chắc hắn sẽ không đi, nên mới yên tâm nói vậy, tính nết hắn chính là như vậy, vừa ngang bướng vừa cứng đầu, còn rất ngốc nghếch nữa.
"Con muốn về phủ công chúa e là không dễ đâu, thập thất công chúa vừa trở về, nghe nói nàng đã xin bệ hạ ban phủ đệ của con cho nàng rồi." Nhạc mẫu thong thả nói.
Ta mím môi cười nhạt. Đúng là thập thất tỷ của ta, người khác có gì tốt, nàng ta đều nhớ mãi không quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng phủ đệ này là do mẫu thân ta xây cho ta khi còn tại thế, lúc đó quốc khố không có bạc, phụ thân ta chẳng thể bỏ ra một xu.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ngoại tổ phụ ta từng là các lão của tiền triều, khi hoàng đế tiền triều ăn chơi trụy lạc, chính ngoại tổ phụ đã tự tay mở cổng thành để đón phụ thân ta tiến vào kinh, cũng là người đầu tiên dẫn ông ấy vào cung.
Sau đó ngoại tổ phụ không làm quan nữa, nhưng gia nghiệp thì đã tích lũy qua bao thế hệ, hơn nữa ông ấy chỉ có mẫu thân ta là nữ nhi duy nhất, tất nhiên mọi thứ tốt nhất đều để lại cho ta.
Công chúa phủ của ta là do ngoại tổ phụ tự mình giám sát thi công, dù không theo đúng quy chế công chúa phủ, nhưng từng chi tiết đều chứa đựng tâm huyết của ông.
Dù cũng được gọi là công chúa phủ, nhưng nó chẳng hề dính dáng gì đến hoàng cung cả.
Thập thất tỷ tham vọng thật, dám nghĩ ghê nhỉ!
"Mấy năm qua, tính tình của nàng ta chẳng thay đổi chút nào, thấy cái gì tốt cũng muốn gom hết về mình, nhưng lần này e là nàng ta mơ mộng hão huyền quá rồi."
Ta cười mỉa.
Bệ hạ dù là ruột thịt của nàng ta, nhưng lại anh minh thần võ, coi trọng nhất chính là danh dự, thôi cứ để nàng ta mơ tưởng thêm vài ngày nữa đi!
4.
Ta bảo Tiểu Mãn đi tìm một tiểu đồng đến giúp chuyển rương hành lý lên xe ngựa, nhạc mẫu đứng ở cổng tiễn ta.
Thật ra cũng chẳng cần làm vậy, dù sao cũng chỉ cách nhau một con phố, nếu bà ấy nhớ ta, ngồi xe ngựa nửa canh giờ là đến nơi rồi.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nhạc mẫu, không nỡ buông ra.
"Mẫu thân, người đi cùng con nhé!"
"Con muốn đi thì cứ đi, lắm lời làm gì? Nếu nhớ ta thì cứ tự đến thăm ta là được, nơi này mãi mãi là nhà của con, chẳng bao lâu nữa, con chắc chắn sẽ quay về thôi."
Bà ấy giúp ta chỉnh lại tóc mai, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
"Mẫu thân, người đừng ép Hoài An nữa, chàng ấy lớn đến từng này chỉ muốn làm tướng quân, người không cho phép, chàng đành bất đắc dĩ trở thành phò mã của con, chàng muốn cưới thập thất tỷ của con, người lại sớm cùng phụ thân định hôn sự cho bọn con.
Giờ chàng ấy không dễ gì được toại nguyện, nếu người còn ngăn cản, e là không hợp lẽ.
Hôm nay người đã nói muốn bọn con hòa ly, con đồng ý, mà chàng ấy cũng không phản đối, vậy chuyện này xem như đã định vậy rồi."
Ta vẫy tay cáo biệt nhạc mẫu.
Hôm nay trời đẹp thật, dù gió bắc thổi hun hút, mở miệng ra là bị gió lùa vào sặc cả họng, nhưng ta thật sự nhịn không được mà muốn hét lớn một câu: Lão nương cuối cùng cũng tự do rồi!
Ta là công chúa có tiền có phủ có đất, nếu cả đời chỉ treo cổ trên một cái cây cong queo, chẳng phải quá vô lý sao?
Triệu Hoài An cũng thật vô tình, ngay cả tiễn ta một đoạn cũng không thèm.
Công chúa phủ vốn do đám lão bộc trong tay ngoại tổ phụ trông coi. Năm ngoái ngoại tổ phụ qua đời, gia nô trong phủ được giải tán, chỉ giữ lại ít người trung thành qua bao thế hệ, ông còn để lại cho ta hết thảy khế ước điền sản.
Ngân lượng thì mua trăm mẫu ruộng tốt làm tế điền cho gia tộc, khắp Đại Triệu đều đồn đại rằng ta dung mạo xinh đẹp nhưng lại ngang ngược kiêu căng.