Kiêu căng thì sao chứ? Dù gì trong số các công chúa Đại Triệu, chỉ có ta là giàu nhất!
Công chúa phủ xây xong, ta mới đến xem hai lần, từng ngóc ngách đều theo ý ta mà làm, căn bản không tồn tại vấn đề hợp hay không hợp.
Chỉ cần mua ít thức ăn, nổi lửa nấu cơm, là có thể sống an ổn rồi.
Từ nhỏ ta lớn lên ở kinh thành, nơi xa nhất từng đến cũng chỉ là biệt viện Tây Sơn, cũng là lúc phụ mẫu còn tại thế đưa ta đi tránh nóng.
Giờ ta đã hòa ly, trở thành một công chúa nhàn tản chân chính.
Cái gọi là nhàn tản, thực ra không đơn giản như vậy, phải vừa có tiền vừa rảnh rỗi mới được gọi là nhàn tản.
Hôm sau, ta canh đúng lúc bệ hạ hạ triều mà vào cung, bức tường trong cung dài đằng đẵng lại lạnh lẽo thâm trầm, người có thể chịu đựng cuộc sống trong cung, há có ai mà đơn giản?
Ta giương cây dù giấy dầu, chậm rãi đi dưới những bức tường dài hiu quạnh ấy, tuyết đã rơi dày đặc, dù đã quét qua nhưng mỗi bước chân giẫm xuống vẫn in dấu thật sâu.
Thường ngày không có chuyện gì, ta rất ít khi vào cung, cung vẫn là tòa cung điện đó, nhưng với ta mà nói thì đã là một nơi xa lạ.
Thái giám nhỏ đi theo ta lom khom cúi đầu, thực ra hắn còn trẻ tuổi, đáng ra ở tuổi này hắn nên ngẩng cao đầu mà sống, nhưng chẳng biết chốn cung cấm có thứ gì đã bẻ cong lưng hắn từ thuở thiếu thời.
Bệ hạ triệu ta vào gặp trong ngự thư phòng, ngoại tổ phụ ta có công lớn với Đại Triệu, so với các tỷ muội khác, bệ hạ đối với ta đã rất thân cận rồi.
Thuở nhỏ, ta và Triệu Hoài An đánh nhau, huynh ấy đều thiên vị giúp ta, mỗi lần mặt mũi Triệu Hoài An bị ta cào rách bằng bộ móng tay dài, huynh ấy lại cười nhạo Triệu Hoài An, bảo rằng ngay cả một cô nương cũng đánh không lại, còn thở dài nói Uyển Đường nhà ta cũng không phải cô nương bình thường.
Cưỡi được ngựa, kéo được cung, cũng đánh được người.
Vậy mà chớp mắt đã bao năm trôi qua, huynh ấy sớm không còn là thiếu niên ôn hòa thận trọng năm đó nữa, ngồi trên ngai vàng, phải là người quyết đoán sát phạt, huynh ấy là một minh quân hiếm có, ta tâm phục, cũng kính nể huynh ấy, nhưng không thể chỉ xem huynh ấy là tam ca của mình nữa.
"Muội tới đây hôm nay là vì chuyện công chúa phủ? Trẫm còn chưa đến tuổi hồ đồ, tất nhiên sẽ không dung túng Uyển Như làm càn."
Bệ hạ cười, vẫn có chút dáng vẻ của thời thiếu niên, nhưng tuổi càng lớn, huynh ấy càng thêm xuề xòa, lại để râu dài, càng khiến dáng vẻ thêm già dặn.
Một mỹ thiếu niên tốt thế kia, cứ thế bị chính huynh ấy hủy đi mất.
"Muội chẳng lẽ còn không biết tam ca là người thế nào sao? Chỉ là hôm nay muội đến đây còn vì một chuyện khác, Triệu Hoài An hôm nay có tiến cung không?"
Ta ngồi trên ghế, tiện tay cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, đồ ăn trong cung chỉ làm cho đẹp mắt, muốn ngon miệng, vẫn nên đi tìm trong mấy góc phố dân gian thì hơn.
"Sao vậy? Muội vậy mà lại dọn về công chúa phủ ngay trong đêm à? Uyển Đường à, muội rốt cuộc vì sao mà không vừa ý Tông Chi? Nếu nói về dung mạo, Đại Triệu có mấy ai sánh được với y? Gia thế, tài năng, thứ nào chẳng thuộc hàng đầu? Chỉ là tính khí có hơi kém cạnh, nhưng muội ngày nào cũng đuổi theo đánh y, y đã bao giờ thật sự động thủ với muội chưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Y đúng là từng thích Uyển Như, nhưng đó đều là chuyện cũ rồi, muội bây giờ vẫn chưa thể buông bỏ sao?
Muốn đi xa thì phải nhìn về phía trước, đạo lý này lẽ nào còn cần tam ca dạy muội?"
Bệ hạ khi nói chuyện có một thói quen, đó là ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp, như gõ thẳng vào lòng người.
5.
Ta chính vì quá hiểu rõ nên mới muốn rời đi, thứ mà ta vĩnh viễn không có được, nếu cứ đắm chìm mãi không buông, thì là cố chấp rồi.
"Tam ca, huynh biết từ nhỏ chàng ấy đã một lòng hướng về thập thất tỷ, vậy cứ để chàng được toại nguyện đi.
Tính tình chàng ấy cố chấp, năm đó thập thất tỷ sắp xuất giá đã tự giam mình trong phòng suốt hai ngày không bước ra ngoài, đến khi ra khỏi cửa thì đôi mắt đã hõm sâu, râu ria xồm xoàm, dọa ta một phen hú vía.
Huynh cứ cho phép ta và chàng hòa ly, để chàng cưới người khác đi!"
Ta vẫn nhớ rõ hôm ấy, khi hắn đẩy cửa bước ra, ta đang ngẩn người dưới mái hiên.
Hắn vốn cao gầy, hôm ấy sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi nứt nẻ vướng một lớp da chết, hắn bẩm sinh tuấn tú, đôi mắt hai mí sâu hút như có cả một dải ngân hà lấp lánh, nhưng hôm đó, ánh sáng trong mắt hắn dường như đã tắt hẳn đi, chẳng còn lấy một tia sáng nào.
Cái bóng hắt xuống từ sống mũi cao thẳng ấy cũng phảng phất nỗi niềm bất lực cùng bi thương.
Hắn đã thành thân, nàng ta cũng sắp xuất giá, không hiểu sao mà lòng ta lại dấy lên vô vàn cảm giác áy náy.
"Chuyện này là gia sự của muội, muốn cùng sống tiếp hay hòa ly, đều tùy hai người quyết định! Thập thất tỷ của muội cũng không dễ dàng gì, nếu đã tiến cung, muội cứ đến thăm muội ấy một chuyến đi! Tính khí muội ấy bây giờ còn không bằng khi xưa, nhưng muội ấy cũng là người đáng thương, muội cứ bao dung muội ấy một chút."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ta biết bệ hạ còn bận, ngoài cửa vẫn còn rất nhiều đại thần chờ đợi.
Quân vương một nước, đương nhiên là không đơn giản như vậy.
"Tam ca, huynh có thể cạo bộ râu này đi không? Vừa không có dáng dấp uy nghi, lại còn có chút lôi thôi nữa."
"Cút."
Như này ta mới xem như được trọn vẹn.
Huynh ấy vẫn có tình cảm huynh muội thuở nhỏ với ta, nếu ngày nào cũng khách sáo lễ độ, ta mới thấy sợ đấy!
…
Thái hậu nương nương khi còn là hoàng hậu đã rất tốt, bà là chính thê của phụ thân ta, lại lớn hơn ông ấy bốn tuổi, khi còn trẻ bà sinh được bốn hài nhi, lúc có tuổi lại chỉ còn tam ca ta, những người khác đều không giữ được.