Chỉ Cần Còn Yêu, Thì Sẽ Luôn Biết Nhượng Bộ

Chương 5



Sau này, khi phụ thân ta lên ngôi, bà đương nhiên trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Dù không đọc nhiều sách, nhưng người theo phụ thân bôn ba khắp nơi, đương nhiên kiến thức cũng bất phàm.

Chỉ là đến tận ba mươi mấy tuổi mới sinh ra thập thất tỷ, vì thế cũng cưng chiều nàng ta hơn một chút, điều này cũng chẳng có gì lạ.

Khi ta đến cung Thái hậu, bà vẫn đang niệm Phật ở Tiểu Phật Đường.

Sau khi phụ thân ta băng hà, mẫu thân ta cũng uống rượu độc tự vẫn ngay bên giường ông, Thái hậu nương nương từ đó ngày ngày đều dốc lòng hướng Phật.

Thái hậu nương nương nói, trong cung này chỉ có mẫu thân ta là yêu phụ hoàng một cách thuần túy nhất, ngay cả bản thân bà cũng không so nổi.



Thập thất tỷ đang dẫn theo cung nữ thu gom tuyết mới rơi trên cành mai, nàng ta từ nhỏ đã như vậy, thích bày vẽ mấy chuyện phong nhã.

Ai nhắc đến bạc trước mặt nàng ta, nàng ta đều dùng khăn che miệng chê hôi thối, nhưng bàn về cách kiếm tiền, thì cả hoàng cung này không ai sánh được với nàng ta.

Thực ra, ta thấy nàng ta vẫn có chút đáng yêu, con người mà! Sống quá thành thật dễ khiến bản thân mệt mỏi, lúc cần diễn thì cũng nên diễn một chút.

Chỉ là thập thất tỷ thích diễn cả tháng cả năm, từng giây từng phút, nên mới khiến người ta chán ghét, nàng ta nhìn ai cũng như nhìn kẻ ngốc, mà đâu biết rằng, người xuất thân từ hoàng cung này, có ai đơn giản? Người ta chỉ là nhìn thấu cũng không nói ra mà thôi.

Ai ngốc thật còn chưa biết đâu!

6.

Nàng ta khoác một chiếc áo choàng nền trắng thêu mộc lan hồng, viền lông cáo trắng.

Trên đầu chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, mặt không hề điểm phấn son.

Mỹ nhân mà, chung quy vẫn là mỹ nhân.

Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh đào, má phơn phớt hồng, khi cười bên khóe má còn lộ ra lúm đồng tiền.

Thực ra nàng ta bẩm sinh đã rất kiều diễm, nhưng cứ thích bày ra bộ dạng thanh lãnh giản dị.

Nàng ta thấy ta đến, chỉ cau mày liếc qua.

Từ nhỏ ta với nàng ta đã không hợp nhau, sinh thần bọn ta chỉ chênh nhau hơn năm tháng.

Mẫu thân ta là sủng phi trong cung, phụ hoàng cũng hết mực yêu thương mẫu thân ta, trong số các công chúa, chỉ có ta và nàng ta được gọi Hoàng đế là "phụ thân".

Nàng ta không thích ta, có lẽ ban đầu chính vì chuyện này nhỉ?

Tính ta vốn ham chơi, ngày nào cũng chạy nhảy không yên, bị thương là chuyện thường, sau lại bị Triệu Hoài An đẩy xuống hồ rồi mắc chứng ho khan, phụ thân có lẽ lại càng để tâm ta hơn nàng ta một chút.

Nàng ta cố nén giận, mỗi kỳ thi thư đầu tháng đều đứng hạng nhất. Lúc nàng ta vẽ tranh, thì ta đi chơi; lúc nàng ta đánh đàn, ta cũng đi chơi; lúc nàng ta luyện chữ, ta vẫn đang đi chơi. Cầm kỳ thi họa ta đều không thông thạo, đến khi ta còn đang cầm cần câu cá bị phạt vì câu mất con cá chép cảnh mà phụ thân nuôi, thì nàng ta đã tự rèn luyện mình thành vị đích công chúa tài mạo song toàn, tinh thông cả mười tám loại tài nghệ của Đại Triệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ một chữ "đích" đã là vô cùng tôn quý, mà nàng ta còn là một đích công chúa tài sắc vẹn toàn.

Điểm này thì ta vô cùng khâm phục nàng ta, học một ngày không khó, nhưng ngày nào cũng kiên trì học, thì khó vô cùng.

Khoảng cách giữa ta và nàng ta ngày càng xa, nàng ta luôn nói ta lêu lổng không lo học hành, không buồn để ý đến ta.

Bản thân ta ấy mà, ngược lại thì lêu lổng cũng khá là vui vẻ.

Nàng ta có sở trường của nàng ta, thì tự ta cũng có, nếu cứ đem sở đoản của mình đi so với sở trường của người khác, vậy sao còn sống cho nổi.

"Thập thất tỷ." Ta gọi nàng ta.

"Ừm!" Nàng ta nhàn nhạt đáp một tiếng, nhìn qua đám cung nữ đang hành lễ với ta rồi ra lệnh cho họ lui xuống.

Ta chắp tay áo đứng dưới mái hiên, nhìn những bông tuyết đong đưa rơi xuống.

"Thập thất tỷ dạo này vẫn khỏe chứ?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Vẫn ổn, nếu hôm nay muội tới để cười nhạo ta, thì quay về đi! Chúng ta không gặp cũng chẳng sao!"

Cười nhạo? Nếu phu quân mất là một trò cười, vậy thì đúng là quá nực cười rồi.

"Thập thất tỷ có chuyện gì đáng để muội cười nhạo sao?" Ta xoay người nhìn nàng ta.

"Muội biết rõ năm đó người Lư Quân thích là muội, chỉ là hắn lầm tưởng muội là ta nên mới cầu hôn ta. Muội đã biết, năm đó cớ gì không nói ra? Cớ gì lại luôn tránh mặt hắn? Nếu người gả đi là muội, thì nay ta có phải rơi vào hoàn cảnh này không?" Nàng ta nhìn ta, đôi mắt đầy ý oán trách.

"Thập thất tỷ, tỷ thực sự không biết chuyện này sao? Y thích muội là chuyện của y, sao muội nhất định phải lấy y chứ?

Tỷ đã gả cho hắn, nay người cũng không còn nữa, giờ nhắc chuyện này, thì vô tình quá rồi nhỉ?"

Ta vốn không hay Lư Quân từng gặp ta khi nào, ngay cả diện mạo của y, ta cũng không nhớ rõ, chỉ có Triệu Hoài An chạy tới nói với ta rằng y đi khắp nơi dò hỏi về ta.

Ta cũng không cố ý tránh mặt y, y chỉ tiến cung có mấy lần, chẳng qua chưa từng gặp ta mà thôi!

"Hừ! Giả vờ giả vịt!"

"Phải rồi, chỉ có thập thất tỷ là thật lòng nhất. Hôm nay muội vào cung là để nói với tỷ một chuyện, phủ đệ của muội đương nhiên là của muội, dù muội c.h.ế.t thì cũng chỉ có thể là của muội, nếu thập thất tỷ thích, vậy tự mình xây một tòa là được rồi.

Hơn nữa, tỷ không chỉ là quả phụ mất phu quân, mà còn là đích công chúa của Đại Triệu, thể diện của mình có thể không cần, nhưng ít nhất cũng phải để ý đến thể diện của bệ hạ.

Chuyện này cứ coi như gia sự mà giải quyết, nếu tỷ còn làm ầm lên để người khác biết, đến lúc đó đừng trách muội không nể mặt tỷ."

Ta cười đáp lời nàng ta.

7.

Sắc mặt nàng ta xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, hồi lâu sau, nàng ta cười.

"Chẳng qua chỉ là một tòa phủ đệ hai viện thôi mà? Có gì hiếm lạ đâu? Triệu Uyển Đường, muội cứ chờ mà xem, thứ mà muội quý trọng nhất, cuối cùng cũng sẽ là của ta."