Chỉ Cần Còn Yêu, Thì Sẽ Luôn Biết Nhượng Bộ

Chương 6



Nàng ta xoay người, rời đi với dáng vẻ yêu kiều.

Ta lắc đầu, thứ ta quý trọng nhất, vốn chưa từng thuộc về ta, thất vọng mãi cũng quen rồi, chỉ vậy thôi!

Gió nổi lên, ta nâng tay áo che miệng, không nhịn được mà ho khẽ.

Ngày nào ta cũng ăn cao lê tuyết tỳ bà, thực ra chẳng có tác dụng gì mấy, chờ trời ấm lên tự nhiên sẽ khỏi thôi.

Chỉ khổ nỗi ta không thể ra ngoài, cửa sổ cũng không được mở.

Ta ngày ngày ở trong phòng, đọc thoại bản, luyện chữ, hoặc chợt nhớ ra món gì đó thì viết một tờ thực đơn đưa xuống phòng bếp, nếu người ở phòng bếp làm ra được, vậy một ngày này cũng coi như không uổng phí.

Ta ngày ngày vẫn chờ Triệu Hoài An đưa hưu thư đến, nhạc mẫu cũng đã đến ba lần rồi, nhưng năm hết Tết đến rồi, hắn vậy mà vẫn chưa từng đến dù chỉ một lần.

Ta không phải người có tính nhẫn nại, mà hôm nay là một ngày đông hiếm hoi trời có nắng, đối với ta, ánh nắng ngày đông quý giá như vàng vậy.

Ta lên xe ngựa đến hầu phủ, hầu phủ vẫn là hầu phủ ngày nào, người trong nhà không nhiều, ta đi rồi, trong phủ chỉ còn có hai người, mùa đông lại chẳng có việc gì làm, nhạc mẫu ta bèn ngồi trên giường đất may vá, y phục, giày tất bốn mùa của nhạc phụ đều do một tay bà làm ra.

Trong phòng đốt địa long, chẳng thấy lạnh chút nào, ta cởi áo choàng, ngồi xuống mép giường, nhạc mẫu ta thông minh cỡ nào, bà hẳn rõ ta đến đây là có ý gì.

"Thất Thất à! Mẫu thân thấy dạo này Hoài An ra ra vào vào, thật chưa từng tìm con lấy một lần ư?"

Thất Thất là nhũ danh của ta, do phụ thân đặt cho.

"Thật sự là chưa từng ạ, đoán chừng là tìm thập thất tỷ rồi, mẫu thân, chàng ấy đâu rồi? Bình thường giờ này chàng ấy chẳng phải nên luyện thương trong viện sao?"

"Con vào phòng xem thử, mẫu thân thật sự không biết, sáng nay vừa dậy đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi.

Chẳng lẽ con chưa từng nghĩ, Hoài An những ngày này cứ chậm chạp không chịu tìm con, thật ra có lẽ là vì không muốn hòa ly?"

Nhạc mẫu nhìn ta, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười.

"Mẫu thân à, lời này chính người nói ra e là tự người cũng không tin, chàng ấy từ nhỏ đã ghét bỏ con rồi."

Hắn quả thực đang ở trong phòng, lúc ta bước vào, hai tay hắn gối sau đầu, nằm trên giường nhìn đỉnh màn đến ngẩn người.

Diện mạo của một người quan trọng biết bao!

Chỉ cần trông đẹp, thì dù người đó có làm mấy chuyện đáng giận đi nữa, nhìn vào gương mặt đó, cũng chịu bỏ qua hết thảy.

Hắn từ nhỏ đã nghịch ngợm quậy phá, chẳng bao giờ chịu ngồi yên, trớ trêu thay trong đám người chúng ta, chỉ có hắn, mắt to, đuôi mắt lại dài, mày cao mũi thẳng, miệng không lớn không nhỏ, cằm nhọn, từng đường nét đều vừa đẹp.

Hắn lại hay cười, khi cười lên, vừa phóng túng lại vừa ngang tàng.

Người đẹp lúc nào cũng được đặc cách, phụ thân ta không chỉ đích thân chỉ định hắn làm thư đồng của tam ca, mà ngay cả khi hắn xô ta rớt xuống hồ, phụ thân cũng chỉ lệnh hắn tự kiểm điểm ba ngày, một thước phạt cũng chưa từng phải chịu.

Ta thừa nhận, thực ra ta có hơi ghen tị với hắn.

Như lúc này đây, hắn chỉ nằm ngẩn ra thôi, cũng rất đẹp mắt.

"Triệu Hoài An." Ta gọi hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn không phản ứng, cả con ngươi cũng chẳng thèm động.

"Triệu Hoài An, Triệu Tông Chi, mỹ nhân ơi..." Ta cúi đầu gọi loạn cả lên, gọi thật lâu, hắn mới có động tĩnh.

"Không được gọi ta là mỹ nhân!" Hắn chậm rãi ngồi dậy, ngây ngốc nhìn ta.

"Chàng sao thế? Chẳng lẽ bệnh rồi?"

"Cút, nàng không thể phán một câu tốt lành được sao? Đã ngày ba chín* rồi còn dám ra ngoài? Nàng không sợ đêm về sẽ ho c.h.ế.t à?"

*Ngày ba chín: 27 ngày sau Đông Chí, là những ngày lạnh nhất năm. Theo lý giải của baidu thì mỗi chín ngày được tính là một “chín”, vậy ba “chín” là 27 ngày (mấy cái này nghe hơi vĩ mô nhưng mà nó giống kiểu chín “chín” tám mốt á)

"Ta đây không phải sốt ruột sao? Hưu thư đâu? Viết thế nào rồi? Chàng đã gặp thập thất tỷ của ta chưa?"

"Triệu Uyển Đường, bộ dạng thế này, tính khí thế này, nếu hòa ly với ta, còn ai cưới nàng?"

Hắn xuống giường, mang hài vào, đuổi Tiểu Mãn ra ngoài, đóng cửa phòng, lại đóng cửa sổ, rồi múc một thìa mật ong, hòa vào nước nóng đẩy vào tay ta, sau đó cởi hài rồi lại leo lên giường.

"Ta thì sao chứ? Bộ dạng xinh đẹp, tính khí cũng không tệ, ăn được ngủ được, ăn còn nhiều hơn người khác. Ngay cả bổn công chúa cũng không nhịn được mà thích chính mình, người khác chẳng lẽ lại bới móc?"

Ta uống một ngụm nước mật ong, vị ngọt vừa phải, không quá gắt.

Hắn há hốc miệng, dường như không dám tin vào những gì vừa nghe được, hắn còn đưa tay lên ngoáy ngoáy tai.

8.

"Triệu Uyển Đường, nàng có hiểu lầm gì với chính mình gì đúng không?"

"Chuyện sau này ra sao là việc của ta, chàng chỉ cần đưa hưu thư ra là được."

Hắn lại lặng lẽ nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, như bỏ ngoài tai hết những lời ta vừa nói.

"Triệu Hoài An!" Ta chạy tới giật chăn, sức lực hắn mạnh, ta cũng không yếu.

Giằng co một hồi, tấm chăn cuối cùng không chịu nổi, "xoẹt" một tiếng, bông bên trong lộ ra ngoài.

Thực ra ta là một người trưởng thành chín chắn, thật đấy, chỉ cần không gặp phải hắn, ta thật sự khá là chín chắn đấy.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn bọn ta đã luôn như vậy, đã thành thói quen rồi!

Ta bất lực trợn mắt nhìn lên trần nhà, hắn thì ném chăn sang một bên.

Hắn trừng mắt nhìn ta, hàng mày nhíu chặt, môi mím lại, như thể thứ vừa bị xé rách không phải là chăn, mà là chính hắn vậy.

Ta cũng không chịu thua, kiêu ngạo nhấc cao cằm nhìn hắn.

"Thất Thất, cuối năm phụ thân sẽ hồi kinh, bệ hạ hỏi ta có muốn đi Liêu Bắc không."

Hắn nhìn ta, nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Hôm ấy ta vào cung, tam ca chẳng nhắc gì đến chuyện này, cớ gì phải giấu ta chứ?