Dù cho năm tháng mài giũa, chí khí thiếu niên rõ ràng vẫn chưa bao giờ phai nhạt.
Không hiểu sao, ta biết sớm muộn cũng có ngày này, bởi ánh sáng trong mắt hắn chưa từng vụt tắt.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, không nguyện nhìn hắn.
Khuyên hắn đừng đi, lời ấy làm sao ta có thể thốt ra đây, đó là giấc mộng mà quá nửa hai mươi năm cuộc đời hắn ấp ủ, khó khăn lắm có cơ hội thành hiện thực, bảo ta làm sao khuyên hắn từ bỏ?
9.
Ta biết hắn nhất định sẽ đi.
Ta đón năm mới trong phủ công chúa, đêm giao thừa, trong cung có yến tiệc, ta vì bệnh ho đã từ chối không tham dự.
Nhạc phụ ta tận mùng Hai mới trở về từ biên cương, không kịp đón giao thừa.
Từ khi có ký ức, ta chỉ gặp ông ấy ba lần, đều là khi phụ thân ta còn tại thế, họ ngồi cùng nhau uống rượu, say rồi thì nói mấy lời linh tinh.
Nhạc phụ ta rất thích cười, không hề giống hình tượng một đại tướng quân uy vũ trong ấn tượng của ta.
Triệu Hoài An rất giống ông, chỉ khác là ông ấy để râu.
Ta hỏi nhạc mẫu, nhạc phụ lúc trẻ hẳn phải rất anh tuấn, sao có thể là kẻ lang bạt giang hồ?
Nhạc mẫu cười mà như không cười, đáp: "Con tưởng ai cũng giống con, chỉ nhìn mặt người ta thôi sao? Ông ấy không ruộng không nhà, đi theo ông ấy để ngày ngày uống gió Tây Bắc* à?"
*Uống gió Tây Bắc: uống khí trời mà sống, cạp đất mà ăn.
"Mẫu thân, đẹp cũng có tác dụng lắm đó nha! Dù có uống gió Tây Bắc thì ít nhất cũng là vị đào nha, uống gió Tây Bắc ngán rồi còn có thể đổi sang gió Đông Nam nữa! Gió Đông Nam chắc có vị lê nhỉ."
Ta cười tít mắt, đáp.
Nhạc mẫu cầm quạt tròn gõ mạnh lên đầu ta, kêu ta tỉnh mộng đi.
Ta biết nhạc mẫu nói có lý, lúc bụng còn rỗng, có ai mà bận tâm được người khác đẹp hay xấu? Chỉ những kẻ nhàn rỗi như ta, vừa có kha khá điền sản, lại dư dả ngân lượng thì mới đi để ý mỗi diện mạo người ta thôi!
He he!
Nhạc phụ ta đối với nhạc mẫu quả thực là hữu cầu tất ứng*, nhạc mẫu xuất thân từ Doanh Châu Thôi thị, năm đó nhạc phụ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không rõ vì sao lại nhất kiến chung tình với bà, cầu hôn mấy lần, Thôi gia đều không đồng ý, nhưng chính bà lại khăng khăng muốn gả cho ông ấy.
*Hữu cầu tất ứng: có nhu cầu đều sẽ được đồng ý, ở đây ý nói nhạc mẫu muốn gì nhạc phụ cũng chiều.
Của hồi môn của nhạc mẫu có hơn trăm rương, toàn là vàng bạc châu báu, sau này bà dùng của hồi môn làm quân phí, nhạc phụ và phụ thân ta mới có nền tảng để gây dựng quân đội.
Doanh Châu Thôi thị ngày nay có thể đứng đầu các thế gia, chính là nhờ vào khí phách của nhạc mẫu ta.
Ta đoán năm đó, nhạc mẫu cũng bị gương mặt kia mê hoặc, dù gì bà cũng giống ta, đều là quý tiểu thư nhàn nhã mà.
Tết Thượng Nguyên, thành Đông Kinh ban đêm không đóng cổng, chỉ nghe ngoài viện có tiếng người ríu rít, hẳn là rất náo nhiệt.
Nhưng ngày này trời có tuyết, ta không thể ra ngoài, lúc nhỏ ta ho đến mức sinh sợ, trong lòng dù khao khát, vẫn chưa từng dám bước chân ra cửa.
Hạ nhân trong phủ đều ăn diện ra ngoài xem đèn lồng, chỉ có một ông lão không muốn đi là ở lại trông coi cửa nẻo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong phủ cũng treo rất nhiều đèn lồng, đủ các kiểu dáng, nhưng ta vẫn thấy thiếu phần náo nhiệt.
Ta xách một chiếc đèn thỏ trong phòng, đi tới đi lui.
Nếu có một ngày bệnh ho của ta khỏi hẳn, ta muốn lăn lộn trên nền tuyết, muốn đêm Tết Thượng Nguyên có thể ra ngoài ngắm đèn lồng, cũng muốn trong đám đông náo nhiệt được nắm tay ai đó, mặc cho dòng người chen lấn vẫn không sợ lạc nhau.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ta chưa từng nghĩ Triệu Hoài An sẽ đến, càng không ngờ người đến cùng hắn là thập thất tỷ.
10.
Lúc đó, ta đang nằm bò trên bàn vẽ mặt quạt.
Lúc nhỏ ta không học vẽ đàng hoàng, nên có mỗi một trái hồng trên cành mà ta cũng vẽ chẳng ra hồn.
Trên vai Triệu Hoài An vẫn là chiếc áo lông ta cùng nhạc mẫu may năm kia, màu lam trơn không hoa văn.
Thập thất tỷ liếc nhìn mặt quạt ta vẽ, như có như không, cười nói: "Đúng là sáng tạo, vô cùng độc đáo."
Ta biết nàng ta không có ý khen ta.
Mặt quạt đa phần là sơn thủy hoa điểu*, nhưng phủ của ta, ta thích làm gì thì làm, một kẻ không mời mà đến như nàng ta, có tư cách gì mà chê bai chứ?
*Sơn thủy hoa điểu: núi, sông, hoa, chim.
Nhưng Triệu Hoài An đến quả thật là lần đầu tiên, có điều hôm nay trông hắn không được vui cho lắm.
Cùng người trong lòng đón Tết Thượng Nguyên rồi, còn gì mà không vui cơ chứ?
"Này, hạt dẻ rang đường, vẫn còn nóng đây."
Triệu Hoài An lấy một gói giấy từ trong n.g.ự.c ra đưa cho ta, ta nhận lấy, quả thực vẫn còn ấm.
Bao năm qua dường như vẫn vậy, ta không ra ngoài được, hắn sẽ mang đủ loại đồ ăn đến cho ta.
"Thập thất tỷ hôm nay đến là có chuyện gì?"
"Chẳng lẽ không có chuyện gì thì ta không thể đến sao?"
Nàng ta tự mình rót trà, nâng chén lên nhìn màu nước, rồi đưa lên mũi ngửi, hỏi tại sao ta ghét nàng ta? Quá nửa là vì cái dáng vẻ kiểu cách này đây.
"Không thể, vì quan hệ giữa ta với tỷ chưa đến mức có thể rảnh rỗi qua lại thăm nhau đâu."
Ta đặt bút xuống, nghiêm túc nhìn nàng ta, đáp.
Nàng ta dường như không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, ngẩn người ra một thoáng, rồi quay sang nhìn Triệu Hoài An.
Triệu Hoài An cởi áo lông, cầm chiếc đèn thỏ ta để trên bàn, nhíu mày nhìn.
Không biết là hắn giả vờ không thấy hay thực sự không nhìn thấy thập thất tỷ đang nhìn mình.
"Tính tình muội vẫn chẳng đổi chút nào." Thập thất tỷ khẽ cười, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.
"Hoa nở rồi cũng tàn, người rồi cũng phải già, cớ gì phải mãi giả vờ làm gì? Không mệt sao? Thập thất tỷ có chuyện thì nói thẳng ra đi, ta không thích nói chuyện quanh co."