Chỉ Cần Còn Yêu, Thì Sẽ Luôn Biết Nhượng Bộ

Chương 8



Ta nhìn quả hồng trên cành, tròn trịa căng mọng, đáng yêu đến không nói nên lời.

Ta cầm bút, chậm rãi viết xuống bốn chữ: Hồng hồng như ý*.

*柿柿如意 / Thị thị như ý: Thị ở đây là quả hồng, đồng âm với sự (shì). Thị thị như ý đồng âm với sự sự như ý.

Ta tự thấy rất hài lòng.

"Thế tử có thể ra ngoài một lát không? Để ta và muội muội nói chuyện."

Thập thất tỷ dịu dàng nói với Triệu Hoài An.

Nàng ta luôn như vậy, ta vô tình bắt gặp mấy lần, khi chỉ có mình hắn thì gọi thẳng là Hoài An, nhưng nếu có người khác thì gọi là Thế tử.

"Thập thất tỷ có gì muốn nói thì cứ nói, lời mà ta nghe được, chẳng lẽ chàng ấy không nghe được?"

Ta cười nói.

Thập thất tỷ cúi đầu nhìn chén trà, rất lâu sau mới ngẩng lên nhìn ta, lại nhìn sang Triệu Hoài An.

"Tam ca muốn Thế tử đến trấn thủ Liêu Bắc, muội biết hay không?"

"Ta biết!"

"Nếu muội đã biết thì sao lại không ngăn cản?"

Thập thất tỷ nghiêm giọng chất vấn ta.

"Nếu tỷ không muốn chàng đi, tự mình ngăn cản là được rồi. Ta có muốn ngăn hay không, có ngăn được hay không, đó là chuyện của ta." Ta bình thản đáp.

"Vậy à? Vậy muội có biết nếu y đi Tây Bắc thì chức phò mã sẽ không giữ được không?"

"Dù không có chuyện đi Tây Bắc, ta và chàng cũng sẽ hòa ly."

Phò mã không thể làm quan thực quyền, đây đã là quy tắc từ tiền triều, nếu bệ hạ không ra lệnh thay đổi, nếu hắn muốn đi Tây Bắc thì không thể làm phò mã nữa.

"Hừ! Muội cũng dứt khoát thật đấy." Thập thất tỷ cười mỉa mai, đáp.

"Công chúa nếu không có chuyện gì khác thì người hồi cung đi! Bên ngoài gió tuyết lớn, công chúa tôn quý, chuyện này ta và Thất Thất sẽ tự bàn bạc, không cần công chúa bận tâm nữa."

Triệu Hoài An mở cửa phòng, mặt cau lại, thập thất tỷ khoác áo choàng, liếc nhìn ta một cái rồi bước ra ngoài.

Triệu Hoài An không hề tiễn nàng ta, chỉ đóng cửa lại, ngồi xuống trước bàn nhìn ta.

11.

Hắn rất tốt, ngoài việc không thích ta ra, thì mọi thứ đều tốt cả.

Từ nhỏ dù nghịch ngợm quậy phá, nhưng tâm địa hắn lương thiện, trong cung phần lớn là kẻ nịnh trên h.i.ế.p dưới, nhưng hắn thì không, thấy người khác bị ức hiếp, dù có can thiệp được hay không, hắn cũng đều phải can thiệp một chút.

Trên người hắn có khí chất hiệp nghĩa, cũng luôn mang theo vài phần ý khí thiếu niên.

Sau khi ta rơi xuống hồ, hai nhà định thân. Hắn dù không thích ta, suốt ngày cãi cọ ầm ĩ, nhưng nếu có kẻ khác ức h.i.ế.p ta, hắn tuyệt đối không cho phép.

Thập thất tỷ cũng không được, hắn rất coi trọng lời hứa, đã đồng ý với phụ thân là sẽ bảo vệ ta, thì nhất định nói được làm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thất Thất, ta muốn đi. Khi bệ hạ hỏi ta có nguyện ý không, ta đã nói ta nguyện ý.”

“Ta biết mà! Từ nhỏ chàng đã muốn trở thành tướng quân bảo vệ giang sơn, ta sao mà không biết được? Chỉ là chàng có từng nghĩ, nếu chàng đi, chàng và thập thất tỷ sẽ không còn khả năng nào nữa.”

Ta nhìn hắn nói.

“Nàng tưởng thập thất tỷ của nàng giống nàng sao? Dù bệ hạ có đồng ý, nàng ấy cũng sẽ không lấy ta, nàng ấy đã là quả phụ rồi, chẳng lẽ còn muốn làm lần thứ hai hay sao? Hơn nữa, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến nàng ấy.

Đầu xuân ta sẽ lên đường, chuyến đi này không biết còn có thể gặp lại hay không, nàng vẫn luôn muốn ra ngoài nhìn ngắm thế gian sao? Vậy hôm nay nàng mặc cho ấm vào, ta đưa nàng ra ngoài xem một lần được không?”

Tuyết ngoài trời rơi dày như tấm chiếu, nhưng không có gió.

Hắn cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh, đứng dưới hiên, cười nhìn ta, hắn ngày nào cũng đẹp, chỉ là hôm nay so với ngày thường thì đẹp hơn một chút mà thôi.

Ta quấn khăn lông, đội mũ chắn gió, chỉ lộ ra đôi mắt.

Dù ta có đau lòng đến mức này, thì hắn vẫn chẳng hề hay biết.

Thật ra, hắn có thích ta hay không không quan trọng, muốn cưới ai cũng không quan trọng, ta chỉ mong hắn bình an mà sống trên thế gian này.

Thuở nhỏ, ta từng thích một người, trong số mười tám vị tỷ muội của ta có tới bốn người cùng tuổi với ta.

Khi ta thích người ấy, chàng đã thành gia lập thất.

Một nam nhân trưởng thành, tài hoa hơn người, lại mang gương mặt ôn hòa dịu dàng.

Có lúc ta nhìn chàng, không tự chủ được mà ngẩn ngơ.

Chàng đối xử với ta cũng giống các tỷ muội khác, không có gì khác biệt.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Triệu Hoài An nhìn thì có vẻ chẳng đứng đắn, nhưng lại là người đầu tiên nhìn thấu tâm tư của ta.

Hắn nói với ta người kia dã tâm quá lớn, sẽ khiến ta đau lòng, bảo ta đừng thích chàng nữa.

Hắn không sai, về sau người kia hưu thê*, cưới muội muội ruột của hoàng hậu nương nương, trở thành muội phu của bệ hạ, giờ đây so với trước kia đã hoàn toàn khác biệt.

*Hưu thê: bỏ vợ.

Hôm chàng thành thân, ta ở trong phòng suốt một ngày, không phải vì chàng cưới người khác, mà là vì Triệu Hoài An nói trúng tim đen của ta, khiến ta xấu hổ không chịu nổi.

Nam nhân có dã tâm không có gì sai, nhưng vì dã tâm mà hưu thê khi tử*, thì cũng đủ thấy mắt nhìn người của ta cũng chẳng ra sao.

*Hưu thê khi tử: vứt bỏ vợ con.

Ta đinh ninh hắn sẽ chế giễu ta, nhưng hắn chỉ nói: “Không sao cả, hạng người như hắn, sao xứng với nàng?”

Ta rất hiếm khi khóc, nhưng chẳng hiểu vì sao khi nghe hắn nói vậy, ta lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

Hắn để ta tựa đầu lên vai hắn, vỗ nhẹ lưng ta, lúc đó ta mới chợt nhận ra, bờ vai hắn rộng, có thể gánh cả sơn hà.

Hắn đưa ta lên tường thành, giữa biển người chen chúc, hắn vươn tay chỉ về phía xa.

“Thất Thất, ta muốn bảo vệ thật tốt giang sơn này, mong rằng bách tính Đại Triệu ta, mỗi ngày đều có thể vui cười như hôm nay.”

Nhân gian khói lửa, vạn cảnh phồn hoa, mỗi ngày đều là một ngày bình thường, nhưng những ngày bình thường này, vẫn luôn có người đứng ra bảo vệ.