5.
Tôi rửa mặt, nhìn vào gương. Hốc mắt trũng sâu, làn da vàng vọt.
Mà phía sau tôi, bóng dáng ấy vẫn trẻ trung, tuấn tú như thuở nào. Thời gian dường như chỉ mài mòn tôi.
Thật bất công. Người phụ bạc bao giờ cũng sống tốt hơn.
Tôi đội bộ tóc giả, qua loa tô chút son phấn rồi ra ngoài. Tấm kính trung tâm thương mại phản chiếu hai bóng hình, một trước một sau. Anh mặt lạnh băng, đi phía trước, không chịu lại gần, không muốn chạm vào tôi.
Tôi cúi nhìn xuống bóng trên đất, đưa tay khẽ chạm vào bóng tay anh. Bóng ít ra sẽ không né tránh.
Chúng tôi đi xem phim. Khoảnh khắc ngồi xuống, ký ức ào ạt ùa về.
Lần đầu tiên đi xem phim, cũng chính ở rạp này. Khi ánh đèn mờ đi, bàn tay ấm áp của anh run rẩy tìm đến, cẩn thận nắm lấy tay tôi. Từ đó, anh không buông ra nữa. Tôi chẳng cần nhìn cũng biết, lúc ấy mặt anh đỏ đến mức nào.
Còn bây giờ, tôi lặng lẽ đưa tay, định chạm vào bàn tay anh đặt trên tay vịn của ghế. Anh lập tức rút mạnh, lập tức nhét tay vào túi áo.
Chỉ còn lại bàn tay tôi treo lơ lửng giữa không trung.
Nước mắt lớn từng giọt, từng giọt rơi xuống, tôi không sao kìm nổi.
Trên màn ảnh, đôi nam nữ chính ôm hôn cuồng nhiệt.
Mà tôi đang khóc.
Còn anh, lặng im.
6.
Xem phim xong, chúng tôi đi ăn tối.
Là một quán cũ, mười năm trước chúng tôi thường đến.
Tôi đã đặt trước chiếc bàn quen thuộc ngày xưa. Gọi món anh từng thích nhất: sườn hấp tàu xì, lẩu tiết bò cay.
Tôi rửa sạch bát đũa, đưa cho Hứa Tri Niên, lại lấy thêm một bộ. Anh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định để ý đến tôi. Tôi cũng chẳng để tâm, cứ tự nói một mình.
Tôi nói nơi này sau khi sửa sang chẳng đẹp bằng trước, nói ông chủ đã đổi, nói đồ ăn ngày càng đắt…
Anh không trả lời. Nhưng tôi vẫn tiếp tục. Quá lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Dù anh không muốn nghe, tôi vẫn muốn kể cho anh nghe về mười năm của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Món ăn nóng hổi được bưng lên, tôi gắp sườn đặt trước mặt anh:
“Ăn đi.”
Anh thậm chí không ngẩng mắt:
“Giờ tôi không thích ăn mấy thứ này nữa.”
Trái tim tôi như bị kim đ.â.m mạnh.
Tôi gắp một miếng, nhét vào miệng. Nhai. Không vị. Chẳng có vị gì.
Nuốt xuống, cổ họng tôi đau như nuốt dao.
Anh không thích, nhưng tôi vẫn thích.
Anh không nhớ vị, nhưng tôi nhớ rõ.
Vậy mà, bây giờ tôi lại chẳng còn nếm được gì nữa.
Tôi gắp thịt bò, nhồi liên tục vào miệng. Miếng này nối miếng khác.
Thức ăn hòa cùng nước mắt, dồn xuống dạ dày, khiến nó cuộn trào dữ dội. Tôi vội bịt miệng, lao đến thùng rác trong góc.
“Ọe…”
Những thứ vừa ăn, lẫn với dịch chua và nước mắt, tuôn hết ra ngoài.
Nhân viên hoảng hốt chạy đến, đưa nước, đưa khăn giấy:
“Chị ơi, không sao chứ? Có cần đưa chị đến bệnh viện không?”
Tôi run rẩy toàn thân, điên cuồng lắc đầu, đứt quãng nói:
“Chị… chị không sao… xin lỗi… xin lỗi, làm bẩn rồi…”
Cô gái phục vụ dịu dàng an ủi:
“Không sao đâu, không sao đâu, bọn em dọn được, chị đừng lo. Để em đỡ chị đứng lên nhé.”
Đợi tôi gắng gượng bình tĩnh lại, mới nhận ra Hứa Tri Niên đã tránh ra ngoài.
Qua lớp kính mờ, bóng dáng anh lơ đãng, xa vời.