7.
Tôi hốt hoảng chạy đi thanh toán, sợ anh sẽ bỏ mặc tôi mà đi mất.
“Hứa Tri Niên!”
Anh ngẩng mắt nhìn, vẫn giữ khoảng cách.
“Tiếp theo đi đâu?”
Tôi hé miệng, cổ họng còn bỏng rát:
“Ra bờ sông… nhé…”
Chúng tôi đến cầu Giang Tâm. Người không nhiều, hầu hết đều đã sang cây cầu mới bên cạnh.
“Anh còn nhớ nơi này không?” Tôi nhìn con thuyền chầm chậm lướt trên mặt sông. “Nơi anh tỏ tình với em.”
Anh nhíu mày:
“Chuyện đã qua rồi. Đừng nhắc lại.”
Anh cấm, tôi lại cố nhắc:
“Lần hẹn hò đầu tiên, mình cũng đi xem phim ở rạp hôm nay. Sau đó, cùng ăn ở quán kia. Khi ấy anh dành dụm rất lâu mới dám gọi món đặc biệt…”
Tôi khựng lại, hỏi anh:
“Có ngon không? Vị còn như xưa không?”
Anh đáp gọn:
“Không biết. Tôi đâu có ăn.”
“…Ừ.” Tôi khẽ cười, “Ra vậy… Thế thì, sau này cũng chẳng còn cơ hội nếm lại nữa rồi.”
Thuyền chầm chậm đi qua gầm cầu. Tôi nhớ đến hôm anh tỏ tình. Anh ôm chặt tôi, không chịu về, bảo chờ thuyền đi qua đã. Một con rồi lại một con, cho đến khi trời tối đen.
Gió đêm thổi qua, rét buốt khiến tôi run lên. Đêm đó, gió cũng lạnh thế này sao?
Tôi chỉ về phía con thuyền rực sáng:
“Đợi con thuyền kia qua cầu, ta cùng về nhé.”
Trên boong, người ta cười nói rộn ràng. Bao hạnh phúc, bao ngưỡng mộ.
Đêm, tôi choàng tỉnh vì ác mộng. Hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, chỉ khi thấy bóng anh mờ mờ trên sofa, mới thở phào.
Hơi thở anh rất nhẹ. Tôi muốn lại gần, đưa tay chạm khẽ. Ngón tay vừa sắp chạm, tôi lại rụt về, sợ làm anh tỉnh.
Đúng lúc ấy, bụng tôi co thắt dữ dội. Đau đến mức tôi cuộn người lại, cắn chặt môi, không dám kêu.
Mồ hôi lạnh trộn với nước mắt, ướt nhòa cả khuôn mặt. Tầm mắt dần mờ đi.
Hứa Tri Niên… em đau quá…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao anh không ôm em…?
8.
Khi mở mắt ra, đã là trưa hôm sau. Nắng chói chang.
Hứa Tri Niên ngồi trên sofa, im lặng nhìn tôi.
Tôi gượng gạo bò dậy, vội vàng rửa mặt, rồi kéo anh đến tiệm áo cưới.
Tôi chăm chú chọn váy. Năm xưa nghèo khó, tôi và Hứa Tri Niên chỉ đăng ký kết hôn, chẳng có lễ cưới. Vất vả mãi mới có nhà, có xe, vừa chuẩn bị tổ chức hôn lễ thì lại ly hôn.
Tôi cầm một chiếc váy quây đuôi cá, hỏi:
“Cái này đẹp không?”
Anh dựa vào cửa, ậm ừ cho có:
“Ừ.”
Tôi lại giơ chiếc váy cổ chữ V kiểu Pháp:
“Còn cái này?”
Anh nói:
“Tuỳ. Cái nào cũng được.”
Tôi cúi đầu, không hỏi nữa. Chọn một chiếc lụa satin tối giản, rồi chọn thêm một bộ vest. Mua luôn.
Xong váy cưới, tôi đưa anh đến một studio nổi tiếng. Muốn anh mặc vest chụp cùng, anh lại từ chối:
“Tôi đồng ý ở bên em ba ngày, nhưng không nói sẽ chụp ảnh cùng em.”
Tôi hỏi:
“Anh không chụp sao?”
Anh nhìn bộ vest trong tay tôi:
“Không chụp.”
Tôi ôm lại, thôi thì không chụp cũng chẳng sao. Giờ tôi không còn sức mà cãi vã.
Chuyên viên trang điểm rất giỏi, khéo léo khiến gương mặt tôi hồng hào trở lại. Chỉ là khi làm tóc, cô vô tình kéo lệch bộ tóc giả, kèm theo vài sợi tóc thật rơi xuống.
Cô hốt hoảng lắp bắp:
“Xin lỗi… em không cố ý… em… em đâu có dùng lực…”
Tôi vội an ủi:
“Không sao, tóc chị vốn dễ rụng, không phải lỗi của em. Em cứ làm bình thường đi.”
Sau đó cô càng cẩn thận nhẹ nhành hơn.
Đến phim trường, nhiếp ảnh gia chỉ nhìn tôi, hỏi:
“Chú rể đâu?”