9.
Tôi nhìn Hứa Tri Niên đang đứng sau lưng nhiếp ảnh gia, dường như chỉ chờ tôi bẽ mặt. Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười:
“Anh ấy… anh ấy không muốn chụp, tôi tự chụp cũng được.”
Ánh mắt nhiếp ảnh gia lập tức thay đổi. Tôi giả vờ thoải mái:
“Không sao, sau này ghép anh ấy vào cũng được. Ảnh của chú rể tôi mang theo rồi, tôi có thể trả thêm phí.”
Tôi chỉ chụp một tấm, nhưng bao trọn cả ê-kíp cả ngày. Phần lớn thời gian, họ phải xử lý hậu kỳ cho tôi. Tôi đưa ảnh của Hứa Tri Niên và mẫu vest cho cậu kỹ thuật viên:
“Phiền cậu ghép anh ấy vào nhé.”
Cậu ấy liếc nhìn ảnh, rồi nhìn tôi:
“Được thôi.”
Tôi đứng bên cạnh, chỉ từng chi tiết, cố gắng tái hiện lại dáng vẻ của Hứa Tri Niên trong ký ức:
“Chiều cao chưa đúng, anh ấy cao 1m82.”
“Vai hơi hẹp, anh ấy phải rộng hơn.”
“Da phải sáng hơn một chút.”
“Mặt anh ấy gầy hơn trong ảnh này…”
Chuột của cậu ấy click càng lúc càng nhanh, mày cũng nhíu chặt. Cuối cùng không nhịn nổi, cậu quẳng chuột xuống:
“Chị ơi! Đừng trông chờ hết vào hậu kỳ chứ! Sao chị không mang người thật đến chụp đi, thế này khó làm lắm!”
Giọng điệu gay gắt. Tôi liếc nhìn Hứa Tri Niên đang khoanh tay đứng xem trò vui, giọng lập tức nhỏ lại:
“Anh ấy… không chịu chụp.”
Không khí khựng lại. Trưởng nhóm lập tức chạy tới, vung tay cho cậu kỹ thuật viên một cái bạt tai:
“Thái độ cái kiểu gì đấy hả! Mau xin lỗi khách hàng!”
Rồi quay sang tôi, cười xòa:
“Xin lỗi cô Lâm, cậu nhân viên này còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mong cô đừng để bụng. Cô cứ bảo chỉnh thế nào, chúng tôi sẽ chỉnh đến khi nào cô hài lòng mới thôi.”
Bị ép buộc, cậu kỹ thuật viên bĩu môi:
“Được rồi được rồi, em chỉnh tiếp là được chứ gì!”
Tôi mỉm cười, nói không sao. Bỗng nhớ ra điều gì, tôi bảo trưởng nhóm:
“Có thể làm thêm cho tôi một tấm ảnh nữa không, khổ 12 inch, ảnh đen trắng, chân dung một người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuột trong tay cậu kỹ thuật viên khựng lại. Nụ cười trên môi trưởng nhóm cũng cứng đờ:
“…Ảnh đen trắng?”
10.
Tôi gật đầu:
“Ừm, thêm cho tôi một khung viền màu đen nữa. Và… chỉnh cho tôi đẹp một chút. Có lẽ… sẽ đặt ở linh đường.”
Tôi lục tìm trong điện thoại, lấy ra một bức ảnh chụp mười năm trước. Trong ảnh, cô gái tràn đầy sức sống, nép vào vòng tay cưng chiều của Hứa Tri Niên.
“Hồi đó… tôi không giống như bây giờ.”
Tôi gửi tấm ảnh ấy đi. Cậu kỹ thuật viên sững lại, còn trưởng nhóm thì lại tát cậu ta thêm một cái:
“Cái tính nóng nảy của cậu, nửa đêm tỉnh dậy cũng nên tự tát mình vài cái!”
Lần này, giọng cậu kỹ thuật viên đầy áy náy:
“Chị… chị muốn sửa chỗ nào thì bảo, em chỉnh ngay! Mặt gầy hơn phải không? Da sáng hơn một chút? Có cần thêm sắc hồng cho má không?”
Trên màn hình, tôi trong bộ váy cưới trắng muốt, ánh mắt rạng rỡ. Bên cạnh tôi, Hứa Tri Niên được ghép vào, trong bộ vest trang nhã, ánh mắt đầy dịu dàng — giống hệt chúng tôi của mười năm trước.
Tôi khẽ nói:
“Được rồi… rất giống trước kia. Cảm ơn.”
Nhưng họ vẫn nhiệt tình hứa sẽ chỉnh cho hoàn hảo hơn, mai gửi tận tay. Lòng tốt của người xa lạ luôn chân thành đến vậy. Chỉ có anh — từ lúc tôi mắc bệnh, cả thế giới đều dang tay ôm lấy tôi, trừ anh.
Tôi ngẩng đầu nhìn Hứa Tri Niên, anh ngồi một mình trong góc tối. Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo lên.
Là mẹ:
“Diễu Diễu à…” Giọng bà dè dặt, “Mẹ nghe bệnh viện nói con đã xuất viện rồi?”
Tôi đáp khẽ: “Vâng.”
“Hay là… về nhà một chuyến đi? Chị con, em trai con cũng đều về rồi.”
Tôi gật đầu, rồi cười nói:
“Mẹ, con sẽ đưa Hứa Tri Niên về cùng. Mẹ nấu nhiều món anh ấy thích ăn nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng mẹ mới ấp úng:
“Ừ… ừ, mẹ biết rồi. Con… đi đường cẩn thận…”