11.
Tắt máy, tôi nhìn Hứa Tri Niên:
“Tối nay về nhà ăn cơm.”
Anh đứng tựa vào tường, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối:
“Anh đi cùng em? Với tư cách gì? Với thân phận chồng cũ à? Lâm Diễu, chúng ta đã ly hôn, mười năm rồi. Không hợp đâu.”
Tôi nhớ lại năm ấy, cha mẹ vốn chẳng mấy hài lòng về anh. Biết anh xuất thân nông thôn, có ba anh em, họ lập tức sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Mẹ khuyên tôi:
“Diễu Diễu, mẹ từng trải rồi, không muốn con phải khổ như mẹ khi còn trẻ.”
Tôi tức giận, cãi nhau một trận kịch liệt với mẹ, bỏ nhà đi. Khi biết chuyện, Hứa Tri Niên không hề trách cứ, ngược lại còn an ủi tôi:
“Thực ra bác gái cũng không sai. Nếu anh có con gái, anh cũng muốn con bé sống sung sướng, chứ không phải theo một thằng nghèo chịu khổ. Đừng giận bố mẹ. Là anh chưa đủ giỏi, khiến họ lo cho em. Nhưng cảm ơn em đã tin anh, Diễu Diễu. Anh sẽ cố gắng, nhất định cho em một cuộc sống tốt đẹp.”
Sau đó, anh thực sự làm được. Anh miệt mài tăng ca, gần như 24 giờ trực tuyến, năm năm sau đã leo lên vị trí giám đốc kỹ thuật. Lương tháng 50 nghìn, mua nhà, mua xe, tất cả đều ghi tên tôi. Anh đã đạt đến thành công mà tất cả đều phải công nhận. Cha mẹ tôi cũng chẳng còn phản đối.
Anh đối xử với cha mẹ tôi còn chu đáo hơn cả tôi, thường xuyên nhắc tôi gọi điện về nhà.
Tôi nhìn anh, thì thầm:
“Mẹ vừa mừng thọ sáu mốt. Anh thật sự không về sao? Ngày trước anh luôn trách em không quan tâm bố mẹ, còn nói rằng…”
Anh đột ngột ngắt lời:
“Đủ rồi! Đừng nhắc nữa! Em chẳng phải chỉ muốn anh đi cùng sao?”
Anh bật cười lạnh lẽo:
“Được, anh đi. Nhưng em đừng hối hận.”
Hối hận ư? Làm sao tôi có thể hối hận, khi cuối cùng chúng tôi cũng có thể cùng nhau trở về?
Đẩy cửa bước vào, tôi gọi khẽ:
“Bố mẹ, chúng con về rồi!”
12.
“Về rồi à?” Chị gái tôi cất tiếng trước.
Cả căn nhà chợt lặng ngắt, chỉ còn tiếng máy hút khói ù ù.
“Mau… mau ngồi đi!” Em trai hoàn hồn đầu tiên, giọng gượng gạo.
“Ăn cơm thôi!”
Tôi nhìn Hứa Tri Niên, ra hiệu cho anh ngồi xuống cạnh mình. Nhưng em trai lập tức ngồi chiếm chỗ ấy. Tôi đẩy nó ra:
“Này! Ghế này để cho anh rể ngồi chứ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nói xong, căn phòng càng thêm im lặng. Tiếng “choang” vang lên, thìa trong tay mẹ rơi thẳng vào bát. Em trai giật mình, vội nhường chỗ:
“À… à phải! Cho anh rể ngồi! Anh rể ngồi đi!”
Rồi nó hấp tấp rót rượu, đặt trước mặt Hứa Tri Niên:
“Nào anh rể! Uống một chén, lâu lắm không gặp rồi!”
Tôi hoảng hốt ngăn lại:
“Anh ấy không được uống rượu!”
Em trai khựng lại, tay còn lơ lửng:
“Thế… thế uống coca vậy! Anh rể uống coca!” Nó cuống quýt chạy đi lấy.
Tôi thở phào, nhìn mâm cơm. Cá hấp, tôm luộc, canh bí đao… toàn là món thanh đạm. Tôi trách nhẹ:
“Mẹ, sao toàn món nhạt vậy? Mẹ biết mà, Hứa Tri Niên thích ăn cay…”
Chưa nói hết câu, mẹ đột ngột đưa tay che mặt, tiếng nức nở trào ra từ kẽ tay.
“Bà ngoại sao lại khóc vậy?” Đứa cháu nhỏ bấy lâu im lặng bỗng ngẩng lên, mặt đỏ bừng. Nó tức giận hét:
“Dì xấu! Dì làm bà ngoại khóc! Dì xấu!”
Tôi vội vàng giải thích:
“Không! Dì không… chỉ là nói, hôm nay chú đến ăn, nên nấu thêm món anh ấy thích…”
“Không có chú nào hết!” Giọng thằng bé chói tai, xé toạc không khí.
“Bà ngoại nói dì bị bệnh, nghĩ lung tung! Làm gì có chú nào! Chú đã…”
Bốp! Chị gái tôi tát con trai một cái thật mạnh, mặt tái nhợt:
“Câm miệng! Con nói bậy gì thế! Mẹ đã dạy con thế nào!”
Thằng bé òa khóc, vừa uất ức vừa phẫn nộ:
“Con không nói bậy! Là bà ngoại nói mà! Chú đã…”
Tiếng khóc, tiếng mắng, tiếng can ngăn, tiếng thở dài… tất cả hòa vào nhau, đ.â.m thẳng vào màng nhĩ tôi.
Tôi mờ mịt quay đầu nhìn sang Hứa Tri Niên. Hình bóng anh bắt đầu vặn vẹo, méo mó.
Ong… tiếng ù trong tai càng lúc càng lớn.
Anh mỉm cười. Nụ cười kéo dài, nhưng nước mắt lại lăn từ khóe mắt. Một giọt, hai giọt.
“Anh đã nói rồi, đừng đưa anh về nhà.”
Giọng anh xuyên qua tiếng ù chói tai, vang lên thật rõ ràng.