Chỉ Muốn Gặp Lại Anh

Chương 7



13.

 

“Phăngg…” Một sợi dây trong đầu tôi, bỗng nhiên đứt phựt. Tôi lảo đảo chạy về phòng, lưng tựa vào cánh cửa, rồi ngồi sụp xuống.

Tôi lấy điện thoại ra. Bàn tay run đến nỗi gần như không cầm nổi. Mở khóa, ấn vào WeChat. Mở khung trò chuyện ghim trên đầu. Ngón tay run rẩy điên cuồng kéo xuống dưới. Màn hình trượt vùn vụt. Nhật ký trò chuyện như một thác nước thời gian chảy ngược. Một năm trước…

Ba năm trước… Năm năm trước… Tám năm trước… Mười năm trước. Ngón tay tôi dừng lại, thời gian trên đầu màn hình dừng ở ngày 25 tháng 8 năm 2015.

“Đừng xem…” Giọng của Hứa Tri Niên bỗng vang lên trong phòng: “Diễu Diễu, nghe lời, đừng xem…”

Anh đưa tay che màn hình điện thoại của tôi. Nước mắt tôi xuyên qua kẽ tay anh, từng giọt to rơi nặng nề lên màn hình. Tôi run rẩy, kéo ra mấy tin nhắn cuối cùng ngày hôm đó.

 

25 tháng 9 năm 2015, 00:32

【Diễu Diễu, máy bay có chút vấn đề, định gọi điện】

【Không gọi được nên nhắn tin】

【Đừng lo, chỉ hơi rung lắc, có thể máy bay sẽ chậm một chút】

 

25 tháng 9 năm 2015, 01:16

【Có lẽ hôn lễ phải hủy rồi】

【Xin lỗi em, Diễu Diễu】

 

25 tháng 9 năm 2015, 01:19

【Hãy hứa với anh, nếu anh không về, em cũng phải sống thật tốt】

【Còn nữa】

【3”】

 

Tôi bấm mở đoạn ghi âm.

Tiếng gầm rú, tiếng hét, tiếng khóc… và một câu “Anh yêu em”.

 

Tôi bấm phát đi phát lại.

Nghe đi nghe lại câu nói cuối cùng anh để lại trên thế gian này.

 

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

 

14.

 

Mỗi lần nhớ đến ngày anh ra đi, tôi đều hối hận.

Tại sao lại nổi nóng với anh?

Chỉ vì chụp ảnh cưới lại bị hoãn mà thôi.

 

Chúng tôi đã lên kế hoạch từ lâu cho bộ ảnh cưới trên núi tuyết, nhưng anh lại bị điều đi công tác. Hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng vì công việc mà trì hoãn, chuyến bay, khách sạn, nhiếp ảnh, địa điểm đều phải tôi sắp xếp lại.

 

Tôi giận, không thèm để ý tới anh. Trước khi đi, anh định hôn tôi. Tôi né tránh.

Anh thở dài bên giường: “Ngoan, anh sẽ về nhanh thôi, lần này tuyệt đối không lỡ chụp hình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi chui trong chăn, tức giận mắng anh: “Lúc nào anh cũng nói vậy, nhưng chẳng bao giờ làm được!”

 

Anh kéo tôi ra khỏi chăn, hôn hết lần này đến lần khác, dỗ dành:

“Sẽ không thế nữa, lần này tuyệt đối không. Anh sẽ về sớm, về là chụp ngay, chụp đến khi em hài lòng mới thôi.”

 

Tôi hừ một tiếng, vẫn không để ý tới anh.

Anh khẽ khàng đóng cửa, đi rồi.

Nhưng tôi vẫn ôm cục tức trong lòng.

 

Anh gọi video, tôi tắt.

Anh gửi tin nhắn, tôi không trả lời.

Tôi bật chế độ “không làm phiền”, trong lòng cứ giữ khư khư cơn giận, nhất định không chịu để ý tới anh.

 

Thấy tôi giận, anh rút ngắn lịch trình công tác, cố gắng hoàn thành sớm.

Để về dỗ tôi, anh đã đặt chuyến bay sớm nhất.

Cất cánh lúc rạng sáng.

 

Hôm đó, điện thoại tôi vẫn ở chế độ “không làm phiền”.

Khi tôi tỉnh dậy, màn hình tràn ngập cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

 

Thấy lời nhắn anh để lại, tim tôi chợt trùng xuống.

Tôi điên cuồng gọi lại số anh.

 

“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”

“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”

“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”

 

Một lần.

Hai lần.

Mười lần.

 

Tôi gọi điện tới hãng hàng không.

 

“Đường dây bận, vui lòng gọi lại sau.”

“Đường dây bận, vui lòng gọi lại sau.”

“Đường dây bận, vui lòng gọi lại sau.”

 

Luôn luôn bận.

 

Tim tôi hoảng loạn đến toát mồ hôi lạnh, tay run không kiểm soát nổi.

 

Điện thoại bỗng reo.

Là số lạ.

 

Tôi vội vàng nghe máy.

Cổ họng nghẹn lại, khó khăn lắm mới ép ra được một chữ:

“…Alo?”