Chỉ Muốn Gặp Lại Anh

Chương 8



15.

 

“Xin chào, có phải cô Lâm Diễu không? Chúng tôi vô cùng đau buồn thông báo với cô, thân nhân của cô là anh Hứa Tri Niên đã đi trên chuyến bay WH073, rạng sáng nay đã gặp sự cố nghiêm trọng, hiện tại chưa tìm thấy người sống sót. Chúng tôi sẽ hết sức hỗ trợ cô sau này…”

 

“Không thể nào… Anh nói dối! Lừa đảo!!!” Tôi gào lên, cúp máy. Ném mạnh điện thoại.

 

Lừa đảo! Là lừa đảo! Không thể nào!

Rõ ràng tám tiếng trước anh còn nhắn tin cho tôi. Không thể nào! Tai nạn máy bay hiếm như thế, sao lại rơi trúng anh được!

 

Một lúc lâu sau, có tiếng gõ cửa.

Ngoài cửa là mấy người mặc đồng phục, gương mặt nặng nề.

 

Họ nói: “Xin chào, cô có phải là Lâm Diễu không? Chúng tôi…”

 

Trong đầu tôi trống rỗng. Tai chỉ vang ong ong.

 

Tôi bị đưa đến trung tâm hỗ trợ thân nhân.

 

Trong đó tiếng khóc rất nhỏ, nhưng lại khiến người ta ngột ngạt không thở nổi.

Có người ngồi bệt xuống đất.

Có người che mặt khóc.

Có người ánh mắt trống rỗng nhìn tường.

 

Tôi ngồi một góc, tay chân lạnh ngắt. Tôi vẫn không chịu tin. Sao có thể chứ? Sao chuyện này lại rơi vào tôi chứ?

 

“Diễu Diễu!” Bố mẹ chồng từ quê vội vàng tới, như thể bị rút mất cột sống.

 

Mẹ chồng ôm tôi khóc gào.

Bố chồng ngồi sụp ở một góc, ôm đầu, không nói tiếng nào.

 

Tôi chỉ có thể gắng gượng, vỗ lưng mẹ chồng, giọng khàn đặc:

“Mẹ… đừng khóc… sẽ không sao đâu… mẹ…”

 

Lặp đi lặp lại, tôi chỉ nói được mỗi câu ấy.

 

Người phụ trách nhóm hỗ trợ thân nhân bị vây quanh, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi.

 

“Tìm được người chưa?”

“Chúng tôi vẫn đang nỗ lực tìm kiếm.”

“Rơi ở đâu?”

“Vùng biển phức tạp, tọa độ cụ thể tạm thời chưa xác định.”

“Còn hy vọng sống sót không?”

“Chúng tôi… không thể cho câu trả lời chắc chắn.”

“Vậy… t.h.i t.h.ể thì sao?”

 

Có người bịt miệng, nghẹn ngào:

“Thi thể… có tìm thấy không?”

 

“Chúng tôi sẽ dốc toàn lực tìm kiếm.”

 

Câu trả lời của họ vĩnh viễn chỉ là: “Chúng tôi sẽ dốc toàn lực tìm kiếm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không cho hy vọng, cũng không chịu để chúng tôi tuyệt vọng.

 

Ngày qua ngày, hy vọng cũng dần tắt lịm.

Đến cả việc “tìm được thi thể” cũng trở thành xa xỉ.

 

Một lần trên đường đi lấy cơm cho mẹ chồng, có người dúi vào tay tôi một tờ truyền đơn nhàu nát.

 

16.

Người truyền đơn là một người đàn ông trung niên, hốc mắt sâu hoắm.

 

Ông ta nói:

“Họ cứ bảo sẽ dốc toàn lực tìm kiếm, nhưng giờ phạm vi tìm kiếm dự kiến đã lên tới 120.000 km² rồi.”

“Hơn nữa hộp đen chỉ trụ được 30 ngày, giờ đã qua 20 ngày rồi, thêm 10 ngày nữa có khi họ chẳng tìm nữa đâu!”

“Đây còn là chuyến bay quốc tế, e là họ chỉ muốn đưa ít tiền để bịt miệng chúng ta thôi!”

“Chúng ta phải đoàn kết! Làm lớn chuyện này lên! Ép họ tiếp tục tìm!”

 

Tôi tham gia nhóm của họ.

Cùng họ đăng bài, đẩy bài.

Đưa sự việc lên hot search.

Cầm băng rôn đứng trước tòa nhà hãng hàng không biểu tình.

 

Dưới sức ép dư luận, hãng hàng không tiếp tục tìm kiếm thêm nửa năm, vẫn không có kết quả.

 

Họ bắt đầu hẹn gặp người nhà liên tục.

 

“Cô Lâm, chúng tôi hiểu nỗi đau của cô.”

“Nhưng thực tế cô cũng biết, tìm kiếm dưới biển sâu mỗi ngày tốn đến hàng triệu, nhân lực, vật lực không thể tính toán.”

“Có thể tìm đến hôm nay, đã là nhân đạo rồi.”

“Thay vì tiếp tục tìm, chi bằng lấy khoản tiền ấy làm bồi thường.”

“Đây là phương án bồi thường cao nhất mà công ty có thể đưa ra.”

“Xin cô hãy cân nhắc thêm.”

 

Số tiền bồi thường ngày một cao.

Nhưng câu trả lời của tôi vĩnh viễn chỉ có bốn chữ:

“Tôi không chấp nhận.”

 

Điện thoại rung liên hồi, tin nhắn trong nhóm người nhà dồn dập.

 

Người quản nhóm chính là chú Trương – người đã truyền đơn cho tôi hôm đó.

Ông là người tích cực nhất trong nhóm.

 

Ông lặp đi lặp lại:

【Mọi người ơi, cố lên! Tuyệt đối không ký!】

【Mạng người, sao có thể mua bằng tiền!】

【Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác!】

 

Những lời ấy đã gắn kết những con người tan vỡ như chúng tôi lại với nhau.

Chúng tôi động viên nhau, trở thành nhóm thân nhân “khó đối phó” nhất.

 

Cứ thế giằng co thêm nửa năm nữa.

 

Một lần tôi lại cãi vã với hãng hàng không, bước ra khỏi phòng họp, thì ở khu nghỉ dưới lầu, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.