Chỉ Muốn Gặp Lại Anh

Chương 9



17.

Trong tay Trương thúc nắm một xấp tài liệu.

Thấy tôi, trên gương mặt ông thoáng qua vẻ bối rối, theo bản năng muốn giấu tập giấy ra sau lưng.

Nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy — đó là thỏa thuận hòa giải.

 

Ông mấp máy môi, cuối cùng chẳng thốt nổi lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi sụp xuống ghế, rút thuốc ra hút.

Một điếu, rồi lại một điếu, đầu tàn rơi vương vãi khắp sàn.

Muốn hút nữa, mới phát hiện trong bao đã chẳng còn gì.

 

Ông bực bội vò nát vỏ bao thuốc, ném xuống đất.

“Xin lỗi nhé, Tiểu Lâm.”

Giọng ông khàn đặc.

“Năm triệu… tôi… tôi cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như thế…”

 

Ngước mắt lên, đôi mắt ông vằn đỏ, đục ngầu.

“Con trai tôi… học hành chẳng ra gì, giờ ở thành phố chỉ chạy giao hàng.”

“Một tháng, liều mạng lắm cũng chỉ hơn vạn tệ.”

“Không ăn không uống, làm bốn mươi năm… bốn mươi năm cũng chẳng bằng năm triệu…”

 

Ông gạt nước mắt, giọng nghẹn lại:

“Chúng nó… vợ chồng trẻ mới cưới… còn định đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài…

Lần đầu ra nước ngoài, còn nói mang nhiều đặc sản về cho chúng tôi…”

“Nhưng giờ… chỉ còn lại bốn ông bà già… thì biết làm sao?”

“Tôi làm ầm lên… chỉ là muốn… muốn đòi thêm được chút tiền…

Chỉ mong sau này… cuộc sống còn cầm cự nổi… Tôi… tôi thật sự khổng thể làm gì khác…”

 

Ông nói không nổi nữa, ôm mặt, vai run lên dữ dội.

Hơi nóng oi bức ngày hè quện với mùi khói thuốc, hăng hắc khiến mắt cay xè.

 

Tôi nhìn mái tóc đã bạc trắng, tấm lưng còng gập của ông, cổ họng nghẹn lại, chẳng nói nổi lời nào.

 

Ông khóc đủ rồi, mới vào nhóm gửi một tin:

[Xin lỗi mọi người, tôi không gắng nổi nữa.]

 

Rồi ông nhường quyền trưởng nhóm cho người khác, thoát ra.

 

Trong nhóm thoạt đầu lặng ngắt, sau đó nổ tung.

[Phản bội!]

[Vì tiền mà bỏ cả người thân?!]

[Trương Kiến Quốc! Đồ cầm thú!!]

[Ông còn là người không?! Ông có xứng với con trai ông không!!]

 

Những lời chửi rủa bẩn thỉu tràn màn hình, không ngớt.

 

18.

Điện thoại chú Trương reo liên tục, ông không hề bắt máy, chỉ ôm chặt bản thỏa thuận, lặng lẽ biến mất nơi góc phố.

 

Sự rút lui của ông giống hệt một quân cờ domino đầu tiên đổ xuống- kéo theo vô số cái tiếp theo.

Một người, hai người, năm người, mười người… càng ngày càng nhiều người rời nhóm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ban đầu, hễ có ai thoát nhóm, sẽ lập tức bị mắng chửi.

Đến khi từ nhóm 300 người chỉ còn lại 90, thì chẳng còn ai mắng nữa.

 

Những gia đình cùng thành phố lập thêm nhóm nhỏ.

Tôi cũng tham gia một nhóm, vỏn vẹn chín người.

Cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau đi ăn lẩu.

 

Nồi lẩu nghi ngút khói, nhưng chẳng xua nổi u buồn nơi khoé mắt từng người.

 

“Này, sao ai cũng ủ rũ thế!”

Một anh lớn tuổi nâng cốc bia, mặt đỏ bừng.

“Robinson đấy! Biết không? Người ta còn trôi dạt ra hoang đảo mà vẫn sống được đấy thôi!”

“Người ngoại quốc làm được, thì chúng ta cũng làm được chứ!”

“Người thân của chúng ta, chưa biết chừng đang ở một hòn đảo nào đó, chờ chúng ta đến đón về!”

“Nào nào! Uống đi! Tất cả phấn chấn lên nào!”

 

Mọi người nâng cốc, mượn men rượu để phụ họa.

Tiếng hô hào vang vọng, chẳng biết là đang cố thuyết phục người khác, hay tự dối lòng mình.

 

Trong 90 người còn lại, có người phụ trách liên hệ luật sư quốc tế kiện hãng hàng không.

Có người gom đơn thỉnh cầu gửi Bộ Ngoại giao, yêu cầu tiếp tục tìm kiếm.

Có người không ngừng đăng bài, gắn thẻ tài khoản chính thức, viết bằng đủ thứ tiếng, khẩn cầu thế giới:

“Xin đừng lãng quên WH073.”

 

Còn tôi, có thể làm được, cũng chỉ là lặp đi lặp lại chia sẻ những thông tin ấy.

 

Thoáng chốc, năm năm trôi qua.

Việc tìm kiếm chính thức của WH073 đã chấm dứt.

Dù chúng tôi có kêu gào thế nào, thế giới dường như đã lãng quên.

Chỉ còn chúng tôi, những người còn sót lại, vẫn nhớ.

 

Trong nhóm vẫn có nhiều người tin rằng người thân mình còn sống.

 

Có một bác chuyển sang làm livestream sinh tồn hoang dã.

Ông ở gần khu vực biển nơi xảy ra sự cố, phát sóng trực tiếp cảnh ăn sâu bọ, nhai lá cây.

Đối diện ống kính, làn da cháy nắng đen sạm, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực:

“Thấy chưa! Tôi còn sống được nhờ mấy thứ này!

Tôi đã già thế này còn sống nổi, thì con trai tôi chắc chắn cũng sống được!

Nó chắc chắn còn đang chờ tôi đấy!”

 

Phòng bình luận vỏn vẹn vài người, đa phần chỉ vào xem cho vui.

 

Còn một đôi vợ chồng già, mỗi tháng vẫn nạp tiền điện thoại cho con trai.

Bà cụ còn gửi tin nhắn thoại:

“Nhỡ đâu… nhỡ đâu nó dạt đến chỗ có sóng thì sao?

Phải để điện thoại không bị cắt chứ.”

 

Tôi cũng như họ, vẫn đều đặn nạp tiền cho số của Hứa Tri Niên.

Tôi cũng tin, anh nhất định còn sống.

Anh giỏi giang như thế, thông minh như thế, tốt đẹp như thế - làm sao cuộc đời anh lại kết thúc chóng vánh được?