Chiếm Nhà

Chương 3



 

Nhìn vẻ mặt bà ta rõ ràng là chột dạ, mắt đảo liên tục. Rồi lại bắt đầu gào loạn cả hành lang:

 

“Cô là cái thá gì chứ? Việc gì tôi phải cho cô xem giấy tờ!”

 

Tôi nhếch môi, giơ sổ đỏ lên:

 

“Dựa vào việc tôi là chủ căn nhà này. Dựa vào việc bà chẳng có cái sổ đỏ nào trong tay. Dựa vào việc tôi có giấy tờ chứng minh quyền sở hữu căn nhà này!”

 

Tôi chỉ sang anh thợ khóa bên cạnh:

 

“Anh ấy có thể làm chứng. Vừa nãy chính anh ấy đã tận mắt xác nhận.”

 

Tôi vốn trông cậy anh thợ khóa sẽ lên tiếng giúp mình vài câu, nào ngờ anh ấy vội vàng xua tay:

 

“Tôi chẳng thấy gì hết, chuyện nhà hai người, đừng lôi tôi vào.”

 

“Này…”

 

Tôi còn chưa kịp giữ lại, anh ta đã xách đồ nghề, quay người chuồn mất dạng.

 

Tôi bất lực thở dài, quay sang nhìn cặp bà cháu đang hằm hằm sát khí kia, rồi rút sổ đỏ trong túi ra, giơ lên trước mặt họ:

 

“Thấy chưa? Tôi là chủ sở hữu căn hộ này. Hai người dọn ra khỏi nhà tôi ngay!”

 

Bà già kia thoáng khựng lại vài giây, nhưng lập tức ngẩng đầu cãi cùn:

 

“Biết đâu thứ cô cầm là giả! Giờ bọn lừa đảo cái gì cũng dám làm, đến tận nhà tôi rồi đây này!”

 

Tôi bật cười lạnh:

 

“Vậy thì đơn giản thôi, gọi công an lên kiểm tra giấy tờ, phân xử giùm cũng được.”

 

Ai ngờ bà ta bất ngờ lao thẳng tới, giật mạnh giấy tờ trên tay tôi.

 

Tôi giữ chặt không buông, hai bên giằng co dữ dội.

 

Bị bà ta cấu xước chi chít, cả bàn tay lẫn cánh tay đều rớm máu.

 

Con mụ già này sức khỏe không vừa, ra tay cũng chẳng nhẹ.

 

Bà ta bóp mạnh tay tôi một cái, đau đến mức tôi buộc phải buông ra.

 

Bà ta giật được sổ đỏ, hung hăng đẩy tôi một cú.

 

Sau đó — rút tờ giấy bên trong ra, xé vụn… rồi nhét vào miệng ăn luôn.

 

Tôi c.h.ế.t lặng.

 

Tôi đứng đơ tại chỗ, nhìn cái hành động điên rồ trước mặt, đầu óc trống rỗng.

 

Tôi còn chưa kịp mở miệng chửi cho một trận, ai ngờ bà ta bỗng phất tay, rồi ngồi phịch xuống đất, miệng gào toáng lên:

 

“Cứu với! Có người đánh bà già này đây! Có ai quản không?!”

 

Tiếng khóc rống vang khắp hành lang, chấn động cả tòa nhà.

 

Tôi thật sự bị chuỗi hành động “điên rồ” này làm cho choáng váng đến mức không biết phản ứng ra sao nữa.

 

Bà già kia cứ gào rống như sắp đứt hơi đến nơi, vậy mà một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.

 

Thái dương tôi bắt đầu giật giật vì đau đầu.

 

Hàng xóm ở các tầng trên dưới chịu không nổi nữa, cuối cùng cũng lục đục ló mặt ra hóng chuyện.

 

Tôi thật sự hết cách, đành phải gọi cảnh sát.

 

Cảnh sát vừa đến, liền hỏi:

 

“Có chuyện gì ở đây vậy?”

 

Bà ta lập tức cướp lời, giở bài “vừa ăn cướp vừa la làng”, chỉ tay về phía tôi hét lên:

 

“Là nó đấy! Nó đẩy tôi! Tôi già cả thế này, sao chịu nổi bị xô ngã cơ chứ… giờ đứng dậy không nổi nữa rồi… Mọi người mau nhìn xem, phân xử giùm tôi với!”

 

Hàng xóm xung quanh chỉ lo đứng xem kịch, chẳng ai dám dây vào.

 

Cảnh sát liếc nhìn tôi rồi lại nhìn bà ta, có vẻ trong lòng đã đoán được phần nào:

 

“Vậy giờ bà muốn giải quyết thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bà già lập tức quay sang nhìn tôi, ánh mắt tham lam lồ lộ, không chút che giấu.

 

Bà ta như con sói đói chằm chằm nhìn miếng mồi:

 

“Bồi thường tiền!”

 

Bồi thường cái con khỉ ấy!

 

Tôi vén tay áo lên, chỉ vào những vết cào rớm máu, nói với cảnh sát:

 

“Cảnh sát, bà ta vì muốn cướp sổ đỏ của tôi nên mới cố ý gây thương tích.”

 

Bà ta lập tức phát cáu:

 

“Ai cố ý chứ?! Là cô động tay động chân trước còn gì!”

 

Cảnh sát đứng giữa, mặt đầy bất lực, có vẻ cũng sắp lên cơn đau đầu.

 

Cứ giằng co thế này mãi cũng không phải cách.

 

Tôi nhìn quanh một vòng, xác nhận khu vực này đúng là không có camera giám sát, liền quay sang bà già đó, nói:

 

“Bà đứng dậy đi. Bà đứng dậy, tôi sẽ đưa tiền.”

 

Giữa bao ánh mắt dõi theo, bà ta vừa nghe đến “tiền” liền lập tức bật dậy, dáng vẻ khỏe mạnh chẳng khác gì vận động viên.

 

Dì Lâm hàng xóm cũng bước ra làm chứng.

 

Những người hàng xóm xung quanh cuối cùng không nhịn được nữa, bắt đầu mỉa mai:

 

“Ồ, thì ra là đang diễn kịch nhỉ?”

 

“Vì tiền mà cái gì cũng dám làm, đúng là không còn liêm sỉ!”

 

Tiếng châm chọc mỗi lúc một nhiều, khiến bà ta bắt đầu hoảng.

 

Bà ta trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng:

 

“Con tiện nhân này, dám lừa tao!”

 

Cảnh sát lập tức chắn trước mặt tôi, nghiêm giọng cảnh cáo:

 

“Nếu còn tiếp tục giở trò lừa đảo, bà sẽ phải theo chúng tôi về đồn đấy.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi kéo tay cảnh sát, lên tiếng:

 

“Cảnh sát, căn hộ này là của tôi, tên tôi cũng được ghi rõ trong sổ đỏ. Sau khi mua, tôi chưa từng về ở. Không hiểu vì sao gia đình này lại ngang nhiên chiếm nhà của tôi.”

 

Cảnh sát hỏi lại:

 

“Vậy sổ đỏ đâu?”

 

Tôi im lặng vài giây rồi đáp:

 

“Bị bà ta… ăn mất rồi.”

 

Mọi người xung quanh há hốc mồm, như thể tận mắt thấy lợn biết bay.

 

Cảnh sát cau mày, tỏ ra khó xử:

 

“Chuyện này… thật ra bên tôi cũng khó can thiệp. Thông thường sẽ khuyên hai bên thương lượng trước, mà giờ rõ ràng thương lượng bất thành. Vậy thì chỉ còn cách kiện ra tòa. Nhưng mà… sẽ mất kha khá thời gian đấy.”

 

Đúng là muốn nổ não mà chết!

 

Nhà của mình bị người khác ngang nhiên chiếm đoạt, vậy mà còn phải chạy vạy khắp nơi lo liệu!

 

Phiền muốn chết!

 

Tôi lạnh lùng nhìn cặp bà cháu kia:

 

“Hiểu rồi. Tôi sẽ có cách đuổi cổ họ ra ngoài.”

 

Hàng xóm xung quanh bắt đầu lên tiếng ủng hộ:

 

“Cố lên em gái! Mau tống cổ bọn họ ra khỏi nhà, tụi chị ủng hộ em hết mình!”

 

“Đúng rồi đó, không đuổi bọn họ thì nhà em sớm muộn gì cũng thành bãi rác!”