Tôi gật đầu, mỉm cười lịch sự:
“Cảm ơn mọi người, tôi sẽ xử lý nhanh thôi.”
Sáng hôm sau, tôi thuê hẳn một nhóm vệ sĩ, khí thế bừng bừng tiến thẳng vào khu Thái Hoa.
Hai chú bảo vệ siêng năng hôm qua trông thấy liền sững người, sau đó nhanh nhẹn mở cổng cho tôi vào.
Tôi đeo kính râm, mặt lạnh như tiền, toát ra khí chất “đừng lại gần nếu muốn yên thân”.
Thương lượng á? Thương lượng cái con khỉ!
Đối phó với hạng người đó, nắm đ.ấ.m mới là thứ hiệu quả nhất.
Đứng trước cửa nhà, tôi chỉ tay ra lệnh, giọng bình tĩnh:
“Mở ra. Nếu không mở được, đập cho tôi.”
Sau một tràng tiếng đinh tai nhức óc, cánh cửa bị mấy anh vệ sĩ tháo hẳn ra khỏi bản lề.
Tôi bước vào nhà, chưa kịp đi vài bước đã… tối sầm mặt mũi.
Tường nhà tôi bị vẽ bậy, bôi bẩn khắp nơi, sàn nhà và mặt bàn dính đầy vệt dầu mỡ, trông như mấy năm chưa dọn nổi một lần.
Chiếc sofa mẹ tôi từng đặt riêng theo thiết kế, nay rách nát tả tơi, tựa lưng còn chi chít những nét bút nguệch ngoạc của con nít.
Tôi nhắm mắt lại.
Được lắm. Hay lắm.
Chuyện này… tôi không để yên đâu.
Tôi quay mặt đi vì chán ghét, đứng lại ở cửa, khoát tay ra lệnh:
“Mang hết đống đồ trong đó vứt sạch. À, vứt xong nhớ chụp ảnh lại cho tôi, đặc biệt là mấy chỗ bị phá hoại.”
Lúc này, dì Lâm mở cửa hé ra, giơ ngón cái về phía tôi, tôi nhếch mép đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
“Ting” — tiếng thang máy vang lên, kéo theo tiếng cãi vã, huyên náo râm ran.
Dì Lâm lập tức đóng cửa trốn vào nhà.
Quả đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lần này ngoài cặp bà cháu hôm qua, còn có thêm hai người — chắc là bố mẹ thằng bé.
Bà già kia vừa thấy tôi, mặt mày lập tức biến dạng vì giận dữ, hùng hổ lao lên định nhào vào cấu xé.
“Con ranh kia…”
Nhưng bà ta chỉ vừa lao lên được hai bước thì lập tức khựng lại.
Sau lưng tôi đang có một vệ sĩ cao gần 1m9 đứng chễm chệ, thân hình vạm vỡ, ánh mắt sắc lạnh.
Trông như chỉ cần vung tay một cái là có thể tát bà ta bay thẳng vào tường, dính luôn không gỡ ra nổi.
Bà ta nghẹn lời, giận sôi nhưng đành ngậm miệng, lùi lại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lúc này, hai vợ chồng phía sau bước lên, vừa nhìn thấy cảnh bên trong liền thất thanh kêu gào:
“Các người định làm gì với nhà của chúng tôi?!”
Tôi chưa từng nghe giọng người đàn ông nào chua loét như thế, nghe xong muốn nổi da gà.
Người phụ nữ bên cạnh cũng hét toáng lên:
“Dừng tay ngay! Không thì tôi gọi công an bây giờ!”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Mấy người đó định xông vào bên trong, nhưng ngay lập tức bị hai vệ sĩ mỗi bên nhấc bổng lên như xách gà.
Bà già giãy giụa định cào mặt vệ sĩ, vươn hai tay ra nhưng với hoài cũng không tới.
Nhìn cảnh đó thật sự… buồn cười hết chỗ nói.
Bà ta quay lại, trừng mắt chửi tôi:
“Con tiện nhân không cha không mẹ! Mau thả người nhà tao ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nét mặt tôi tối sầm lại, giọng trầm xuống:
“Bà vừa nói cái gì?”
Thằng bé vừa nghe xong liền như chó điện tử được bật dây cót, lao tới định ném thứ gì đó vào người tôi, nhưng bị vệ sĩ nhanh chóng chặn lại.
Vừa đánh vừa gào:
“Đồ không cha không mẹ! Mau thả bà với bố mẹ tao ra! Đồ tiện nhân!”
…Ha.
Tôi túm lấy gáy thằng nhóc, lôi lại một bước, “bốp” — một cái tát thẳng vào mặt, sau đó lại tát thêm một cái vào mồm.
Thằng nhóc c.h.ế.t lặng vài giây, rồi “òa” lên khóc nức nở.
Bà già cùng hai vợ chồng kia la hét ầm trời.
Tát xong, tôi nắm tóc nó, kéo lê đến đứng cạnh bà nội nó:
“Đã vậy thì… để tao dạy lại mày cách mở miệng. Nếu bà nội và bố mẹ mày không dạy được thì để tao dạy. Nói đi, gọi tao là gì?”
Thằng oắt con vừa sụt sịt vừa run rẩy, dưới ánh nhìn của tôi, cứng họng không thốt nên lời.
“Bốp!”
Tôi lại tát thêm một cái nữa.
Dấu tay hằn đỏ rực trên má non nớt.
Nó nấc lên rồi nghẹn giọng rặn ra được hai chữ:
“Chị… chị…”
Tôi vỗ nhẹ lên má nó:
“Vậy mới ngoan. Mồm mà còn bẩn nữa, tao sẽ móc luôn cái lưỡi ra cho mấy người nhà mày cắt đứt đấy.”
Tôi quay sang đối mặt với bà già.
Lúc này bà ta đang bị vệ sĩ giữ chặt, không động đậy được, nhưng miệng thì không ngừng phun ra từng câu chửi tục tĩu.
“Con tiện nhân kia dám động vào cháu tao?! Tao không để yên cho mày đâu…”
“Bốp!”
Cái tát này tôi dùng lực còn mạnh hơn với thằng bé.
Bà ta bị tát lệch cả mặt.
Tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ — là dành cho người đàng hoàng.
Gặp cái đám khốn này? Xin lỗi, tôi không có lòng tốt đó.
Bà ta vẫn còn muốn gào tiếp, tôi tát thêm mấy phát nữa, không cho bà ta cơ hội phun lời dơ bẩn.
Dọn dẹp xong, vệ sĩ đưa tôi một tờ khăn ướt.
Tôi lau tay sạch sẽ, rồi ném thẳng tờ khăn đó vào mặt bà già.
“Miệng nối thẳng với ruột à, bẩn như cống ngầm.”
Vệ sĩ đã lôi hết đống rác rưởi ra khỏi nhà.
Tôi đá một cái lên đống đồ, nhìn cả lũ với ánh mắt khinh bỉ:
“Tôi không đến đây để thương lượng. Mấy người, cút ra khỏi nhà tôi. Tôi đã nhờ luật sư nộp đơn kiện lên tòa. Chuẩn bị sẵn tinh thần mà bồi thường đi.”
Đám người kia lập tức nhảy dựng lên, bà già dẫn đầu gào lên:
“Dựa vào đâu? Mày đánh tao với cháu tao, chính mày phải bồi thường cho nhà tao mới đúng!”
Tôi lạnh lùng cười:
“Cái đó á? Chưa là gì đâu. Mấy người không chịu đền, thì cứ chờ tòa cưỡng chế thi hành án đi.”
Cuối cùng cũng đuổi được cả nhà đó đi, tôi bắt đầu sửa sang lại căn hộ, định ở tạm một thời gian.