Chiến Binh Nhỏ Sẽ Bảo Vệ Hai Chị

Chương 3



Chị hai chẳng nhận ra ý trong lời mẹ, vẫn nhảy chân sáo đáp lại:

 

“Con muốn đi sở thú! Xem sư tử thật ngoài đời!”

 

Còn chị cả thì đã lặng lẽ tháo giày, cắn môi kéo tay áo em gái.

 

Mẹ xoa đầu chị hai, giọng dịu mà cứng:

 

“Con ngoan, ở nhà với chị. Đợi mẹ về, mẹ mua đồ ăn ngon cho hai đứa.”

 

Chóp mũi chị hai đỏ ửng, nước mắt rơi từng giọt to như hạt đậu:

 

“Tại sao em trai được đi, còn con với chị thì không? Rõ ràng đề văn của con cũng là ‘một chuyến đi đáng nhớ’ mà…”

 

Mẹ ghét con gái khóc, lập tức sa sầm nét mặt:

 

“Khóc cái gì mà khóc? Con tưởng nước mắt làm mẹ đổi ý à? Ngày nào cũng khóc lóc, đúng là rắc rối!”

 

Tôi không nói gì, quay người trở vào nhà.

 

Giọng không lớn, nhưng từng chữ đều rõ ràng:

 

“Nếu hai chị không đi, thì con cũng không đi nữa. Trong bài văn con sẽ viết: nhà con nghèo quá, bố mẹ bất tài, không mua nổi vé nên không được đi du lịch.”

 

Năm người giằng co tới lui mãi không xong.

 

Trời mỗi lúc một tối dần.

 

Cuối cùng, bố thở dài một tiếng rõ dài, bất lực buông một câu:

 

“Hay là… mua vé bổ sung đi. Không thì lỡ tàu bây giờ, hoàn vé còn mất phí nữa.”

 

Bố mẹ muốn tiết kiệm tiền khách sạn, nên mua vé tàu đêm.

 

Ghế có sáu chỗ, nhà tôi… chiếm mất năm.

 

Cơn phấn khích lần đầu đi tàu vừa qua, tôi và hai chị đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

 

Mẹ lôi trong túi hành lý ra ba tấm chăn:

 

“May mà mẹ chuẩn bị trước.”

 

Bà nhanh nhẹn trải chăn xuống sàn giữa hai dãy ghế, rồi gọi hai chị: 

 

“Hai đứa lại đây nằm ngủ đi.”

 

Tôi không nói không rằng, trượt lưng một cái, chui tọt xuống dưới ghế:

 

“Sao chị được ngủ giường dưới, còn con thì không? Con muốn nằm ở đây!”

 

Mẹ túm lấy cổ chân tôi, cố kéo ra:

 

“Tiểu Bảo, trên ghế mềm thế kia, con nằm trên ấy có phải sướng hơn không nào?”

 

“Không, con muốn nằm dưới cơ!”

 

Chị hai thấy vậy, lập tức chiếm luôn chỗ bên kia, nhất quyết đòi ngủ sàn.

 

Lớn lên rồi, chị hai cái gì cũng phải giành với tôi một lần.

 

Cứ hễ là đồ dành cho tôi, chị sẽ cố tranh bằng được phần của mình.

 

Còn chị cả thì khác.

 

Chị đã quen quan sát sắc mặt người lớn, tự biết điều mà nhường nhịn.

 

Chị nhỏ giọng:

 

“Em ơi, em lên ghế ngủ đi, để hai chị nằm dưới cũng được mà.”

 

Mẹ không ngờ hai ghế dài mà bà đã cẩn thận chuẩn bị cho tôi nằm, cuối cùng… chẳng ai thèm nằm.

 

Bà lập tức chớp lấy câu nói của chị cả:

 

“Con thấy chưa? Cả chị cả con cũng thích nằm dưới đó. Con ngoan thì nên nhường chỗ cho chị chứ?”

 

Tôi bám chặt lấy mép ghế, nhất quyết không buông.

 

Thấy ba người giằng co mãi không xong, chị hai đưa ra sáng kiến:

 

“Hay là mình thay phiên nhau ngủ, như vậy mới công bằng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ tức đến trợn tròn mắt, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác — đành đồng ý.

 

Đến điểm du lịch, bố tôi đề nghị cả nhà chụp một tấm ảnh gia đình.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Cách sắp xếp vị trí khá… khó hiểu.

 

Tôi đứng giữa, hai bên là bố mẹ.

 

Chị cả đứng cạnh bố, chị hai đứng cạnh mẹ.

 

Cao thấp chênh lệch, nhìn rất lộn xộn, chẳng đẹp chút nào.

 

Tôi phản đối, vùng vằng đòi xếp lại đội hình.

 

Mẹ kiên nhẫn dỗ dành:

 

“Tiểu Bảo, đứng giữa là vị trí đẹp nhất đó con, người nổi tiếng ai cũng tranh nhau đứng giữa mà.”

 

Tôi vẫn không chịu.

 

Bố tức quá, lôi tôi vào giữa, bắt đứng cho yên.

 

Sức mạnh không lại thì… mình dùng đầu óc.

 

Mỗi lần chú nhiếp ảnh giơ máy lên bấm nút, tôi hoặc quay ngoắt sang một bên, hoặc nhắm chặt mắt lại.

 

Chụp mấy lượt vẫn hỏng, nhiếp ảnh gia bắt đầu cáu, bảo mất thời gian, muốn chụp tiếp thì phải phụ thêm tiền.

 

Bố mẹ tức đến muốn nổ phổi, mà cũng chẳng nỡ đánh tôi.

 

Cuối cùng vẫn đành nhượng bộ.

 

Dưới sự sắp xếp của tôi:

 

Ba chị em tôi đứng ở hàng trước, giống như ba vạch sóng tín hiệu tăng dần đều.

 

Bố mẹ đứng sau, làm nền phía sau bọn tôi.

 

Tấm ảnh chỉ rửa đúng một bản, lồng khung treo lên.

 

Đó là bức hình chung đầu tiên của tôi và hai chị.

 

Cũng là bức hình duy nhất… chụp cùng bố mẹ.

 

Chuyến du lịch kết thúc một cách nhẹ nhàng và bình lặng.

 

Tôi và chị hai ngồi cắn nát đầu bút chì, gắng gượng viết vài dòng mở bài cho đề văn du lịch đáng nhớ.

 

Câu mở chán đến mức chính chúng tôi cũng thấy buồn ngủ.

 

Còn chưa kịp nghĩ ra kết bài thì… kết quả kỳ thi vào cấp ba đã được công bố.

 

Tôi sốt ruột đến mức không chờ nổi, lao ngay ra khỏi nhà để hóng tin.

 

Chị cả xưa nay nổi tiếng học giỏi, lần này chắc chắn cũng không tệ.

 

Tin tức ở thị trấn nhỏ lan nhanh như gió.

 

Tôi vừa chạy dọc đường, vừa nghe người ta bàn tán: chị cả thi đậu hạng nhất toàn trường!

 

Tôi mừng như điên, quay đầu chạy thẳng về nhà.

 

Vừa vào đến cửa đã hét toáng lên:

 

“Chị ơi! Chị đứng nhất toàn trường! Đậu trường điểm chắc luôn rồi!”

 

Tôi lao vào phòng, thấy chị cả đang thu dọn đồ đạc.

 

Trong lòng chợt thấy không vui, bèn làu bàu:

 

“Chị cũng giỏi giấu ghê ha. Biết tin vui vậy mà không chịu nói với em một tiếng.”

 

Trường Nhất Trung của thành phố là trường nội trú, tôi nghĩ chị đang chuẩn bị đồ để lên ký túc xá.

 

Không ngờ, vừa nghe tôi nói xong, chị lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Nước mắt ròng ròng tuôn xuống, rồi cuối cùng vùi mặt vào đống quần áo, bật khóc nức nở.

 

Tôi hoảng loạn, luống cuống an ủi chị một cách lúng túng.

 

Chị vẫn cứ khóc mãi…