Chiến Binh Nhỏ Sẽ Bảo Vệ Hai Chị

Chương 4



Chị cả từ từ ngẩng đầu lên, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Rồi lại lặng lẽ tiếp tục sắp xếp hành lý.

 

Tôi lon ton phụ chị xếp bàn chải, khăn mặt vào vali.

 

Vừa làm vừa lải nhải dặn dò:

 

“Chị à, lên cấp ba rồi cũng đừng lơ là nha, phải cố gắng học giỏi hơn nữa đó.”

 

Chị khựng tay lại một chút.

 

Giọng nhẹ tênh:

 

“Chị… không đi học cấp ba đâu.”

 

“Sao cơ!?”

 

Nhìn nét mặt chị, tôi chợt nghĩ tới một khả năng, liền gặng hỏi:

 

“Có phải bố mẹ không cho chị đi học không?”

 

Chị im lặng giây lát, rồi khẽ nói:

 

“Mẹ bảo con gái mà gả được chồng tốt thì không cần học cũng có thể sống sung sướng. Còn con trai mà không có bằng cấp thì sẽ bị coi thường.”

 

“Bố mẹ tính mua nhà gần trường cho em, nên muốn chị đến tiệm bánh làm học việc. Học nghề kiếm tiền, đỡ đần cho gia đình.”

 

Tôi giận điên người, giật phăng bộ quần áo trong tay chị ném mạnh xuống đất:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Vậy là chị cũng nghĩ vậy à? Chị thấy lấy chồng còn quan trọng hơn đi học? Chị thấy nhà cho em trai đáng giá hơn tương lai của chính mình sao?”

 

Tôi chỉ tay vào những tấm bằng khen dán kín tường:

 

“Mấy tấm giấy khen này, tấm nào chẳng phải do chị dậy sớm thức khuya để đổi lấy? Chị học hành suốt chín năm trời, thi được hạng nhất toàn trường, chẳng lẽ chỉ để tới tiệm bánh nhào bột à?”

 

“Em không cần tiền của chị.”

 

“Điều em cần… là một người chị biết sống vì chính mình, dám phản kháng, dám giành lấy số phận bằng đôi tay của mình!”

 

Ngực tôi phập phồng kịch liệt.

 

Chị cả ngơ ngác nhìn tôi:

 

“Nhưng… phải làm sao đây? Bố mẹ không cho chị đi học, cũng không chịu trả học phí cho chị…”

 

“Em có cách.”

 

Tôi ghé sát vào tai chị, thì thầm kể cho chị nghe toàn bộ kế hoạch.

 

“Không được đâu… không được đâu, chị không dám đâu! Bố mẹ mà biết thì đánh c.h.ế.t chị mất!”

 

Chị liên tục lắc đầu, hoảng hốt.

 

“Chị chỉ cần cầm được tiền là chạy liền. Em sẽ che cho chị, họ không bắt được đâu. Chị à… chị thực sự không muốn vì chính mình mà liều một lần sao?”

 

Chị cúi đầu, im lặng suy nghĩ rất lâu, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bối rối:

 

“Tiểu Bảo… hôm nay em kỳ lạ lắm. Nói chuyện chẳng khác gì một người lớn.”

 

Tôi giật nảy trong lòng.

 

Vì quá nóng ruột nên quên mất phải che giấu, để chị vô tình nhìn ra manh mối.

 

Tôi vội cười toe toét, trở lại vai thằng nhóc lanh chanh thường ngày:

 

“Đâu có đâu~ Tại cô giáo dạy Văn hay nói mấy câu kiểu ‘nam nữ bình đẳng’, ‘tri thức thay đổi vận mệnh’ ấy mà. Nghe riết rồi em nhớ luôn!”

 



 

Sáng hôm sau, chị cả cầm d.a.o kề thẳng vào cổ tôi.

 

Bố mẹ hoảng hồn đến rớt cả cằm.

 

Họ không tài nào hiểu nổi — đứa con gái ngoan ngoãn nhất nhà, làm sao có gan dí d.a.o vào cổ đứa con cưng của họ?

 

Vì chị cao hơn tôi, nên khi “khống chế” tôi, chị phải cúi người xuống.

 

Chắc vì quá căng thẳng, chị quên mất phải nhẹ tay, ôm chặt đến mức tôi suýt trợn trắng mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cánh tay chị run lẩy bẩy, giọng cũng run theo:

 

“Đưa cho con 5000 tệ, không thì hôm nay hai người tuyệt đường con cái!”

 

Đáng ra là 10.000 tệ.

 

Chẳng hiểu sao chị lại tự tay cắt còn phân nửa.

 

Tôi chỉ biết thở dài trong bụng.

 

Bố mẹ dĩ nhiên không tin chị cả dám xuống tay thật.

 

Vừa chửi bới om sòm, vừa từng bước tiến lại gần:

 

“Cầm d.a.o cho chắc vào! Mày mà làm em mày xước một tí da, tao g.i.ế.c mày tại chỗ!”

 

“Học hành tới lú đầu luôn hả? Sao tao lại đẻ ra cái thứ bất hiếu như mày…Hồi đó phải biết trước, tao đã dìm c.h.ế.t mày trong thau nước tiểu từ bé rồi!”

 

Tôi thấy tình hình không ổn, cắn răng… đưa cổ tới gần hơn một chút.

 

Một vệt m.á.u mảnh rỉ ra nơi da cổ.

 

Bố mẹ lập tức tái mét như xác không hồn.

 

Chị cả thì đang say mê với vai diễn, hoàn toàn không nhận ra tôi đang “hy sinh thật sự”.

 

Càng nhìn vẻ hoảng loạn của bố mẹ, chị lại càng hăng…

 

Ngược lại, chị càng nhập vai, khí thế cũng mạnh mẽ hơn vài phần:

 

“Đừng bắt tôi phải lặp lại lần nữa. 5000 tệ. Không có thì… cả đời này đừng hòng yên ổn!”

 

Nhà tôi thường để sẵn ít tiền mặt để phòng khi cần gấp.

 

Bố vội chạy vào phòng, lấy ra một xấp tiền, đưa về phía chị.

 

Chị lại bắt chước kiểu trong phim cảnh sát hình sự:

 

“Mở cửa chính ra, đặt tiền lên tủ giày. Bố mẹ quay vào phòng, đóng cửa phòng lại.”

 

Bố mẹ cũng đành lần lượt làm theo.

 

Chị kẹp tôi bên người, từ từ lùi về phía cửa.

 

Đến chỗ tủ giày, chị bất ngờ đẩy mạnh tôi ra phía trước, chộp lấy cọc tiền, quay đầu bỏ chạy.

 

Kết quả…

 

Tôi ngã dúi dụi một cú “ăn đất” đau điếng.

 

Tôi sờ lên cái răng cửa lỏng lẻo, chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt.

 

Mẹ từ trong phòng chạy vội ra đỡ tôi dậy.

 

Còn bố thì ngay lập tức lao ra ngoài đuổi theo chị.

 

Tôi sợ toát cả mồ hôi.

 

Chân bố dài, thể lực lại tốt.

 

Chị chưa chắc đã chạy thoát được.

 

Nếu bị bắt lại… cả đời chị sẽ bị đóng đinh vì lần này mất.

 

Làm sao đây? Làm sao bây giờ!?

 

Tôi hoảng đến mức… ngất luôn tại chỗ.

 

Bên tai vang lên tiếng mẹ hét thất thanh:

 

“Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Con làm sao vậy? Đừng dọa mẹ mà!”

 

“Ông ơi! Mau quay lại! Tiểu Bảo ngất rồi!”

 

Tôi khẽ hé mắt.

 

Qua khe hở mí mắt, tôi thấy bố hoảng loạn quay đầu chạy về, vừa ôm tôi vào lòng, vừa gọi tên tôi liên tục.

 

Vết m.á.u khô trên cổ tôi cuối cùng cũng bong ra, để lại một vết sẹo hồng nhạt.

 

Suốt mấy tháng trời, bố đi khắp họ hàng bạn bè để tìm tung tích chị cả, nhưng không ai biết chị đã đi đâu.