Chiến Binh Nhỏ Sẽ Bảo Vệ Hai Chị

Chương 5



Rồi những lời đồn độc miệng bắt đầu xuất hiện.

 

Hàng xóm láng giềng thì bề ngoài là quan tâm góp ý, nhưng thật ra là nhân cơ hội châm chọc, cười trên nỗi đau nhà người khác:

 

“Con gái lớn nhà bà, cái khe giữa hai chân rộng thế kia, chắc sớm đã vụng trộm nếm trái cấm rồi.”

 

“Đúng đó, chắc bỏ trốn theo trai rồi còn gì.”

 

“Bà cứ chờ đi, chừng này sang năm là bồng cháu ngoại nha, ha ha ha!”

 

Tôi vốn hay chạy nhảy, rong chơi khắp xóm, nên nghe được không ít mấy lời như vậy.

 

Nghe mấy bà thím ác khẩu nói chị tôi như thế, tôi chẳng việc gì phải khách sáo nữa.

 

“Thím ơi, chồng thím ôm tiền trốn theo gái ngoài tỉnh, có phải vì khe chân người ta rộng hơn thím không?”

 

“Bà ơi, sao con trai bốn mươi mấy tuổi của bà, đầu hói bóng lưỡng, mà cứ thích ra tiệm hớt tóc vậy?”

 

“Cô à, lần trước con thấy có một ông trần như nhộng trèo ra từ cửa sổ nhà cô đấy, chắc cô sắp làm mẹ rồi nhỉ?”

 

“…”

 

Mẹ tôi xanh mặt, hoảng loạn bịt miệng tôi lại, vội vàng kéo tôi về nhà.

 

“Con nói mấy thứ đó làm gì chứ?”

 

Tôi giận dữ:

 

“Bọn họ vu khống chị, sao con không được nói?”

 

Mẹ tôi bất lực:

 

“Họ toàn là hàng xóm, con mà làm căng, sau này nhà mình sống sao nổi? Không có lửa sao có khói? Chị con biến mất lâu như vậy, biết đâu…”

 

“Không thể nào! Chị không phải người như vậy!”

 

Tôi kích động ngắt lời.

 

Bố tôi vẫn im lặng từ nãy đến giờ, bỗng lạnh lùng lên tiếng:

 

“Vậy con nghĩ… chị con đã đi đâu?”

 

Tôi biết bố đang dò xét, lập tức cảnh giác cao độ.

 

“Con nghĩ… chắc chắn chị đã đi làm ở đâu đó rồi.”

 

“Không thể nào,” bố đáp ngay, “bố với mẹ vốn đồng ý cho nó đi làm mà, nó có thể đường đường chính chính đi làm chứ cần gì phải trốn. Theo bố đoán, tám chín phần là nó lén đi học cấp ba. Phải đến trường hỏi cho ra mới được.”

 

Tim tôi thót một cái.

 

Tôi với chị đều không có điện thoại, chẳng thể báo trước cho chị được.

 

“Con cũng muốn đi!”

 

Tôi òa khóc, làm loạn lên đòi theo cho bằng được.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Giờ chỉ còn cách đi bước nào tính bước đó… tùy cơ ứng biến thôi.

 

Trường Nhất Trung đúng là danh xứng với thực.

 

Cổng sắt đóng chặt, phải có thẻ mới vào được.

 

Bố tôi tiến đến hỏi bảo vệ xem trong khối lớp 10 có học sinh nào tên Tống Nam Nam không.

 

Vừa nghe xong, chú bảo vệ đã khoát tay đuổi người:

 

“Không có, không có ai cả. Đây là trường học, người không phận sự mau rời khỏi.”

 

Bố tôi lấy sổ hộ khẩu ra:

 

“Anh xem đi, tôi là chủ hộ, Tống Nam Nam là con gái lớn của tôi. Tôi có chuyện cần tìm con bé.”

 

Chú bảo vệ chẳng buồn liếc mắt:

 

“Đi đi đi, không có người nào tên vậy hết.”

 

Tôi hoang mang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng lẽ… chị tôi thật sự không vào học?

 

Bố vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ngồi canh trước cổng trường suốt nửa tháng trời.

 

Tôi hỏi ông:

 

“Sao bố nhất định phải tìm cho ra chị?”

 

Bố trả lời:

 

“Con ngốc quá. Nuôi con tốn bao nhiêu tiền chứ. Bố với mẹ nuôi nó lớn từng này, giờ nó bỏ trốn, chẳng phải chúng ta lỗ vốn à?”

 

Tôi nhìn ông chằm chằm:

 

“Vậy… bố mẹ cũng định thu lại ‘vốn’ từ con luôn sao?”

 

Bố xoa đầu tôi, cười cười:

 

“Nói bậy gì vậy? Con là người trong nhà, nuôi con là trách nhiệm của bố mẹ.”

 

Nhưng tôi biết — trong lòng ông, nếu không bắt chị cả về được thì chắc chắn sẽ không cam tâm.

 

Ánh mắt ông… không khác gì người đang cố truy đuổi món đầu tư “hụt vốn” của mình.

 

Bố tôi làm hẳn một tấm băng rôn màu trắng, trên đó in tám chữ to đùng:

 

“Trường học vô lương tâm, trả con gái lại cho tôi!”

 

Tôi khuyên ông:

 

“Có khi chị thật sự không học ở đây đâu.”

 

Nhưng bố tôi rất tự tin:

 

“Chị con sĩ diện cao lắm, không dùng cách cực đoan thì không ép nó được đâu. Bố mà làm lớn chuyện, lãnh đạo trường thể nào cũng ra mặt. Tới lúc đó, chị con có muốn trốn cũng trốn không được.”

 

Tôi từng nhiều lần định len vào trường để báo tin cho chị.

 

Nhưng lần nào cũng bị bảo vệ phát hiện rồi đuổi ra.

 

Quả đúng như bố tính toán — ngay ngày đầu ông giương băng rôn đã gây náo loạn cả khu.

 

Sang ngày thứ hai, có một nam sinh mặc đồng phục lại gần tôi, giọng hạ thấp:

 

“Tống Nam Nam học cùng lớp với tôi. Cô ấy không muốn gặp người nhà, nhưng tôi có thể giúp lừa cô ấy ra.”

 

Cậu ta nói địa chỉ một nhà thi đấu, hẹn thời gian gặp mặt cụ thể.

 

Tối hôm đó, tôi và bố cùng đến đúng giờ.

 

Trong bóng tối, những vạch phản quang trên đồng phục học sinh loáng thoáng hiện ra.

 

Nhìn những bóng người đang tiến đến gần, tim tôi bỗng trĩu nặng.

 

Tôi lặng lẽ… lùi về phía sau vài bước.

 

Người đi đầu chính là cậu nam sinh đã hẹn gặp chúng tôi.

 

Cậu ta cao hơn bố tôi hẳn một cái đầu, tay cầm cây gậy bóng chày, vừa bước vừa vung, áp sát lại gần với dáng đi cực kỳ khiêu khích.

 

Ánh mắt hất hàm đầy ngạo mạn:

 

“Tống Nam Nam không muốn gặp ông, nghe không hiểu hả?”

 

Bố tôi đứng sững, ấp úng:

 

“Tôi… tôi là bố của nó.”

 

Nam sinh chẳng buồn để tâm, ghé sát tai ông, gằn từng chữ:

 

“Tôi nói rồi — Tống – Nam – Nam – không – muốn – gặp – ông!”

 

Bố định mở miệng cãi vài câu, nhưng vừa liếc thấy sau lưng cậu ta là cả hai mươi người mặt mày bặm trợn đang nhìn chằm chằm… liền câm nín.

 

Ông cụp mắt, xòe tay khúm núm:

 

“Biết rồi, biết rồi… tôi đi, chúng tôi đi ngay.”

 

Vừa định kéo tôi rút lui thì cổ áo đã bị cậu kia níu lại.