Chiến Binh Nhỏ Sẽ Bảo Vệ Hai Chị

Chương 6



“Khoan đã. Ông đến đây đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng bạn cùng bàn của tôi, chuyện này… không thể bỏ qua dễ dàng vậy được.”

 

Cậu ta quay đầu, hô với đám người phía sau:

 

“Anh em! Chính thằng già này không cho lớp phó học tập của tụi mình đi học, bắt con gái mình làm nô lệ, còn để cô ấy phải ngủ dưới gầm cầu suốt mấy tháng.”

 

“Nói thử xem, thằng cha như vậy… có xứng làm cha, xứng làm người không?”

 

Trong đám đông có người gợi ý: “Hay tặng ổng một bộ skin đi?”

 

“Mày nói chí phải!”

 

Lời vừa dứt, cả bọn đã ùa lên.

 

Ai đó tát bố tôi một phát nảy lửa.

 

Còn chưa kịp phản ứng, chân ông bị quét một cú, ngã lăn ra đất.

 

Đấm đá liên hoàn — đôm đốp, bình bịch, uỳnh uỵch vang lên không ngớt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Một hồi sau, bố tôi mặt mũi sưng vù, mình mẩy tím tái, cố lết dậy khỏi mặt đất.

 

Tôi đứng cạnh, xem mà… khoái chí vô cùng.

 

Tuổi trẻ thật tuyệt vời, sức khỏe dồi dào!

 

Công nhận, bộ đồng phục rằn ri này nhìn cũng đẹp ra phết.

 

“Tao sẽ báo công an, tao cho công an bắt hết cả lũ chúng mày!”

 

Bố tôi phun ra một ngụm máu, yếu ớt gào lên.

 

Tôi liếc quanh.

 

Nhà thi đấu bỏ hoang, không camera, không người qua lại.

 

Báo công an á? Không thấy nổi cái bóng.

 

Nhưng tôi lập tức cảnh giác — bố mà bị nhục thế này, chắc chắn sẽ quay sang tìm lãnh đạo nhà trường làm lớn chuyện.

 

Tôi liền vào vai, phẫn nộ quát lớn về phía cậu nam sinh:

 

“Nhớ mặt tôi đó! Tôi học rất giỏi! Sau này thi đậu vào Nhất Trung, tôi sẽ báo thù cho bố tôi!”

 

Cậu ta cười khẩy, vừa xoa đầu tôi vừa nói:

 

“Ông già à, tôi là dân bản xứ ở đây. Nếu dám đi kiện, sau này con trai ông vào trường… tôi sẽ ‘chăm sóc đặc biệt’ cho nó.”

 

Tối hôm đó, bố con tôi lặng lẽ bắt xe về nhà.

 

Về mấy vết thương trên người, bố chỉ nói… bị vấp té.

 

Từ đó về sau, ai mà dám nhắc đến ba chữ “Tống Nam Nam”, bố nhất định nổi cơn tam bành.

 

Rồi dần dần… chị cả như thể chưa từng tồn tại trong cái nhà này nữa.

 

Tính cách của chị hai ngày càng “bướng không ai chịu nổi”, bố mẹ đau đầu, còn tôi thì… nhẹ gánh hơn bao giờ hết.

 

Lúc ăn cơm, mẹ thường lén giấu thịt dưới lớp mì của tôi.

 

Chị hai mà phát hiện, lập tức nhổ nước miếng vào bát tôi.

 

Tôi đành phải đổi bát cho chị.

 

Chị nhai miếng thịt đầy mãn nguyện.

 

Tết đến, mẹ chỉ chịu mua đồ mới cho tôi.

 

Chị chờ tôi ngủ rồi lôi hết ra mặc thử.

 

Mẹ nhắc:

 

“Đó là đồ con trai, con gái mặc không hợp đâu.”

 

Chị hất cằm, cười tỉnh bơ:

 

“Không sao, con mê style unisex mà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chị chẳng cần tôi ra tay đòi công bằng giùm nữa.

 

Tự chị đã “tranh phần” rất thành thạo rồi.

 

Tôi bắt đầu đếm ngày bằng đầu ngón tay.

 

Nhanh thật.

 

Vậy mà đã ba năm rồi… không gặp chị cả.

 

Không biết kỳ thi đại học vừa rồi chị làm có tốt không?

 

Nhớ hồi đó, cậu bạn kia nói chị là lớp phó học tập — chắc học giỏi lắm nhỉ?

 

Tôi nằm dài chán nản, bật đại TV lên xem cho đỡ buồn.

 

Trên kênh địa phương, đang phát bản tin thời sự…

 

Người dẫn chương trình nói:

 

“Thủ khoa kỳ thi đại học năm nay của thành phố chúng ta là học sinh trường Nhất Trung — Tống Nam Nam.”

 

“Nhiều doanh nghiệp đã ngỏ ý muốn tài trợ cho em ấy học đại học.”

 

“Theo thông tin hiện tại: Ống Nước Tứ Thông cam kết chi trả toàn bộ học phí và sinh hoạt phí đại học của em ấy, Gỗ Vi Trần thưởng 30 ngàn tệ, Xi măng Kỳ Sơn thưởng 50 ngàn tệ…”

 

“Về phía bản thân em Tống Nam Nam cũng cho biết: sau khi tốt nghiệp cấp hai, em đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình ruột thịt của mình. Mong các cơ quan truyền thông đừng làm phiền họ.”

 

Tôi há hốc mồm.

 

Trời ơi, nhiều tiền thế à!?

 

Biết vậy tôi cũng học hành nghiêm túc rồi!

 

Chẳng mấy chốc, hàng xóm kéo đến chật nhà, thi nhau chúc mừng:

 

“Được đấy nhé! Nuôi trong âm thầm mà trổ ra luôn thủ khoa, tổ tiên nhà họ Tống chắc phải hương khói nghi ngút rồi ha!”

 

“Đỉnh thật, phá luôn kỷ lục thành phố, đứng top toàn tỉnh, Tống Nam Nam đúng là nở mày nở mặt tổ tiên.”

 

“Nè ông Tống, tính khi nào đãi tiệc vậy? Tôi nghe nói mấy công ty kia thưởng cả đống học bổng, cộng lại phải mấy chục ngàn tệ đó chứ?”

 

Tôi cười toe, chen lời:

 

“Bác ơi, bác chắc chưa xem đến đoạn sau tin tức rồi. Chị con cắt đứt quan hệ với nhà này từ lâu rồi mà.”

 

“Người lớn đang nói chuyện, con nít xen mồm vào làm gì? Không đi học bài đi còn đứng đó!”

 

Mẹ tôi vừa đuổi tôi đi, vừa quay sang cười gượng với hàng xóm:

 

“Đừng nghe thằng nhỏ nó nói bậy. Nam Nam mãi mãi là con gái của chúng tôi, sao có chuyện đoạn tuyệt được chứ?”

 

Bố mẹ gắng gượng cười, tiễn từng người hàng xóm ra cửa.

 

Cười méo xệch.

 

Vừa đóng cửa lại, mẹ liền đập đùi than trời:

 

“Trời ơi, đúng là đặt cược nhầm rồi! Sao lúc trước tôi không nhìn ra con nhỏ đó lại có tướng thủ khoa cơ chứ?”

 

Bố tôi cũng tiếc ngẩn ngơ:

 

“Ngày nào cũng như cà tím dính sương, ủ rũ lặng thinh, nói còn chẳng buồn nói. Ai mà ngờ được nó tự dưng lại thông minh ra như vậy?”

 

Nhưng… chị cả tôi nào có “tự dưng thông minh”.

 

Chị luôn học giỏi từ bé.

 

Tuy ít nói, nhưng cực kỳ ham học hỏi và luôn biết cách áp dụng kiến thức vào thực tế.

 

Ví dụ như:

 

Rau trong vườn mọc tốt là nhờ chị tự chế phân bón hữu cơ theo đặc tính sinh trưởng của từng loại cây. 

 

Lúc đi dã ngoại, chị từng dùng sỏi và than củi làm bộ lọc nước — nước sông sau khi lọc trong vắt như nước đóng chai.

 

Cái đèn bàn hỏng mấy tháng, cuối cùng cũng là chị tự nối lại dây điện để dùng tiếp.