Giọng hắn ôn nhu rợn người, một tay đã tháo dây ngọc đai lưng.
Ta tuyệt vọng nhắm mắt. Trong mơ hồ, ta thấy phụ thân dưới cửa sổ Trần trạch, từng chữ từng câu dạy ta viết “Chiếu Hồng”.
“Nguyện con ta sáng như nhật nguyệt, soi thấu bách tính hàn sĩ, mang chí hồng hộc, tung cánh chín tầng mây.”
Lời cha còn văng vẳng:
“A Chiếu của ta, phải làm một người tự do.”
Nhưng, phụ thân ơi, người chưa từng nói cho con biết —
Thế đạo này đối với nữ tử lại khắc nghiệt đến thế.
Họ dung nam tử dựng tâm cho trời đất, lập mệnh cho sinh linh;
Nhưng không cho nữ tử nối dõi thánh học.
Tựa hồ chúng ta sinh ra chỉ để bị nhốt trong xó nhỏ,
Chỉ cần một đứa con, liền có thể bẻ gãy cánh chim hồng hộc.
Môi hắn đã chạm cổ ta. Ngay lúc y phục sắp bị xốc tung—
“Ầm!”
Cửa phòng bị xô bật.
Hắn còn chưa kịp quay đầu, một chiếc bình sứ hoa lam đập thẳng sau gáy.
Mảnh sứ vỡ b.ắ.n tung, đôi mắt hắn trợn lớn, rồi từ từ đổ gục đè lên người ta.
15
Ta gạt thân thể nặng trĩu của hắn sang một bên, mới nhìn rõ trong bóng tối kia chính là Phùng Tuyết Lăng.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế vừa ném bình hoa, toàn thân run lẩy bẩy.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi!” – nàng đột nhiên hạ giọng quát khẽ, nắm chặt cổ tay ta. – “Còn không mau đi!”
“Bà tử tiền viện đều bị ta đuổi đi cả rồi. Giờ đổi y phục tỳ nữ, ta đưa ngươi thoát khỏi phủ.”
Ta ngẩn người bởi sự cứng cỏi bất ngờ của nàng, theo bản năng siết chặt khảo dẫn trong tay.
Nàng gấp gáp dậm chân:
“Trong phủ khắp nơi đều là tai mắt của lão phu nhân, chậm thêm khắc nào e sẽ không kịp!”
Ta gạt tay nàng ra:
“Vì sao ngươi lại giúp ta?”
Ta với nàng vốn chẳng thân, thậm chí ban đầu còn như kim châm đá kích.
Đêm nay được nàng cứu, quả thật ngoài dự liệu.
Nếu… đây chỉ là một mưu kế khác thì sao?
Ta không dám đánh cược.
Nàng buông lơi tay áo ta, giọng nhẹ như lá rụng:
“Có lẽ… ta phát hiện, ngươi không tệ như ta từng nghĩ.”
“Ta từng hận ngươi, nhưng sau mới hiểu, ngươi với ta đều là những cánh chim bị nhốt trong lồng.”
Ánh mắt nàng lướt qua cuộn trục, dừng lại nơi tên ta, lệ ánh lên trong mắt.
“Phụ thân xưa vẫn nói, nữ tử cũng nên đọc sách hiểu lý.”
“Chỉ là năm đó, ta một lòng chỉ muốn gả cho lang quân tốt.”
“Ngươi xem, có phải thật ngu ngốc không?”
Thanh âm nàng mỗi lúc một trầm, nhuốm màu ảm đạm mà ta chưa từng nghe.
Những lời thoạt nghe có vẻ hư huyễn, song không hiểu vì sao, ta lại đứng lên.
Chính ta nghe thấy mình thốt ra:
“Y phục đâu?”
Đôi mắt nàng sáng rực, giọng thoáng nhẹ nhõm:
“Ở phòng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng ta hợp lực kéo Giang Tẩm Mặc đang hôn mê lên giường, nàng khéo léo phủ gấm, lại nhét sách vào tay hắn, bày ra bộ dạng đọc sách ngủ quên.
Ta thì lấy từ đáy trang sức hòm gỗ ra bản hòa ly thư có đóng tư ấn, đặt ngay ngắn trên án cho dễ thấy.
Ngân phiếu, sách vở quý đều giấu kín trong người, kiểm lại một lượt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lánh được bà tử canh phòng, ta theo nàng vào phòng nàng.
Nàng đưa cho ta một bộ váy vải thô cứng ngắc, đã giặt hồ.
Đợi ta thay xong, nàng còn lấy tro than bôi mặt và cổ, thậm chí cả kẽ móng tay cũng không bỏ sót.
“Nhớ kỹ, giờ ngươi là nha hoàn mới vào bếp nhóm lửa.”
Nắm rõ tuần tra trong phủ, nàng dẫn ta men theo tường, tránh khéo từng gã thị vệ, từng ả bà tử.
Đi tới gian củi bỏ hoang, nàng vén rơm khô ở góc, lộ ra một cái động chó.
“Cái động này năm xưa ta với Giang Tẩm Mặc đào lúc tới phủ chơi, chưa ai biết đến.”
Trăng soi qua khe hở, rọi lên vệt lệ còn đọng trên má nàng.
Giây phút này, nàng không chỉ thả ta đi, mà còn tiễn đưa cả chính mình ngây thơ thuở trước.
“Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, Giang Tẩm Mặc tất sẽ đoán là ngươi thả ta. Ngươi làm sao chịu nổi?”
Nàng đặt tay lên lưng ta, thúc giục:
“Ngươi đừng quản, ta có cách.”
Ta khựng ở cửa động, trong đầu loé qua muôn vàn hậu quả.
Nàng ở Giang phủ vốn chẳng khá hơn ta, một khi ta đi, nàng sẽ một mình gánh cơn lôi đình của hắn.
“Còn ngẩn ngơ gì, mau đi!”
Ta cúi mình chui vào động ẩm ướt, mùi gỗ mục xộc thẳng vào mặt.
Nửa người đã ra khỏi tường, ta bất chợt bám lấy mép động, đưa tay kia trở vào:
“Phùng Tuyết Lăng, nắm lấy tay ta.”
“Chúng ta cùng đi!”
Tiếng gà gáy xa xa vang vọng.
Nàng ngẩn ngơ nhìn tay ta, đầu ngón vừa chạm, ta liền dốc sức kéo mạnh.
Vạt váy nàng bị gai cào rách, trâm rơi lăn xuống đất.
Nhưng chúng ta, không một ai quay đầu lại.
16
Ta sắp xếp cho Phùng Tuyết Lăng ở lại khách điếm, còn mình thì cùng các cống sinh khác đến Lễ bộ học quy củ, chuẩn bị cho điện thí hai ngày sau.
Ta đứng cuối cùng trong đoàn người, mặc cho ánh mắt dò xét lia qua lưng.
Hiền tài thiên hạ nhiều như cá vượt sông, lần này ta có thể rớt bảng, bị những kẻ tài hoa hơn loại bỏ.
Thế nhưng khi tay chạm tới tờ giấy vân mây trên án kỷ Kim Loan điện, trong lòng ta chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Bút trong tay như gươm, nét mực tung hoành giấy trắng, phảng phất bóng dáng phụ thân năm xưa tung bút trong điện Kim Loan.
Nét bút càng lúc càng sắc, chữ chữ như lưỡi dao, m.ổ x.ẻ hết thảy thói tham ô bất công những năm qua ta chứng kiến.
Đến khi đèn trong điện lần lượt được thắp sáng, ta mới giật mình nhận ra bốn phía đã vắng lặng.
Ngự tọa trên cao, đế vương chẳng biết đã nhìn từ bao giờ. Thấy ta ngẩng đầu, nàng mở miệng:
“Dâng lên đây.”
Tim ta run rẩy không thôi, chẳng rõ là vì hân hoan hay vì kinh sợ.
Ngón tay đế vương lướt qua từng hàng chữ, rất lâu sau mới cất tiếng:
“Văn như lưỡi kiếm, mắt nhìn sắc bén, chỉ là…”
“Ngươi phải hiểu đạo lý: quá cứng thì dễ gãy.”
Ta phủ phục khấu đầu:
“Dân nữ đọc sách, là để phân rõ thị phi. Làm quan, cầu một tấm lòng không thẹn với trời đất.”
“Người khéo léo quanh co đời này đã nhiều lắm rồi, dân nữ nguyện làm thanh gươm c.h.é.m mở hỗn độn.”