Ta cúi nhặt một hạt:
“Ngày mai hãy đến, để ta làm trọn pháp sự cuối cùng cho phụ thân mẫu thân.”
Quản sự lui đi. Mã thúc lo lắng, cúi xuống giúp ta nhặt châu:
“Tiểu thư, thế này thì phải làm sao...”
“Không đáng ngại, cùng lắm chờ thêm mấy ngày, bảng vàng cũng sắp yết rồi.”
Tám ngày sau trở lại Hầu phủ, nhìn những lầu son gác tía quen thuộc, ta bỗng sinh ảo giác như cách mấy đời.
Ngoài viện Giang mẫu lặng ngắt, ngay cả bà tử thông truyền cũng chẳng thấy.
Ta rón rén bước vào, thoáng nghe tiếng chén trà vỡ choang trong phòng.
“Ngươi hồ đồ! Không đuổi nổi ả Lư thị đi, quận chúa sao chịu gả vào?” – giọng Giang mẫu chói tai.
Âm giọng Giang Tẩm Mặc biện bạch gần như bị nuốt mất:
“Để nàng làm quý thiếp... cũng chẳng hại gì.”
“Quý thiếp? Quận chúa là đích nữ vương phủ, dung được cả Lư thị với Phùng thị làm quý thiếp sao?”
“Mẫu thân đã mất bao công diện, hết lần này tới lần khác cam đoan hậu viện thanh tịnh, mới khuyên động được vương phi. Con không thể hồ đồ thêm nữa!”
“Con của ta, muốn thành đại sự thì phải biết bỏ nhỏ. Trước rước quận chúa vào cửa, đợi nàng sinh hạ cốt nhục, rồi hãy để Lư Chiếu Hồng cùng Phùng Tuyết Lăng nhập phủ cũng chẳng muộn...”
Nghe đến đó, ta xoay người, lui về hành lang ngoài chờ.
Chưa hết một tuần trà, cửa phòng bật mở.
Giang Tẩm Mặc sắc mặt lạnh lùng bước ra.
Ta chỉnh lại xiêm áo, giả bộ vừa mới đi ngang qua.
Khẽ rẽ góc, suýt đụng phải hắn, vạt áo sạch tinh còn vương vết trà.
“A Chiếu... nàng về khi nào?”
Ta khẽ phúc thân:
“Vừa mới, định đến thỉnh an mẫu thân.”
Ánh mắt hắn thoáng né tránh:
“Vậy mau đi, đừng... đừng để mẫu thân đợi.”
Khi hai người sắp lướt qua nhau, hắn chợt gọi:
“A Chiếu! Dù có xảy ra điều gì... xin nàng nhất định tin ta!”
Ta mỉm cười, đáp gọn:
“Hầu gia cứ lo việc đi.”
Trong phòng, trầm hương lượn quanh. Giang mẫu tựa mình trên tháp, mắt nhắm hờ.
Ta cung kính hành lễ.
Bà xoay chuỗi Phật châu, chẳng hề bảo đứng dậy.
Nửa buổi, mới chậm rãi mở mắt:
“Lư Chiếu Hồng, ngươi đã biết tội chưa?”
“Con dâu không biết.”
Bà ném mạnh tràng hạt xuống án kỷ:
“Thành thân hai năm, ngươi chẳng biết quản nội trạch, cũng không sinh cho Giang gia một đứa con. Giang gia cần ngươi để làm gì?
Niệm tình ngươi bấy lâu an phận, không ban hưu thư mà thưởng cho tờ hòa ly thư, ấy đã là tận tình tận nghĩa.”
Ta ngẩng đầu, lưng thẳng tắp:
“Xin hỏi lão phu nhân, người bảo ta không biết quản trung khố, vậy hai năm nay, chìa khóa khố phòng từng có trao tay ta chăng?
Còn chuyện khai chi tán diệp, Hầu gia chưa từng bước chân vào viện ta, một người vợ khéo cũng khó nấu cơm không gạo!”
“Vô lễ!”
Giang mẫu bật dậy, tràng hạt tung tóe khắp sàn.
Bà lạnh giọng cười, ngả người tựa ghế:
“Ngươi cứ việc hô hào ngoài kia, xem thiên hạ tin một nữ tử hàn môn, hay tin Hầu phủ?”
Ta giả vờ nghẹn lời, rồi cứng rắn nói:
“Chẳng lẽ hai năm trong Giang gia, cứ thế bỏ qua?”
Giang mẫu hiểu ngụ ý, càng thêm khinh miệt, ngoảnh sang bảo Hồ ma ma:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đem cho nàng ta ba ngàn lượng.”
Ngân phiếu ném thẳng vào mặt ta, Giang mẫu nhếch môi:
“Ký hòa ly thư, lập tức cút xa cho khuất mắt.”
Trước mặt bà, ta cầm bút ký một mạch.
Tưởng có thể lập tức ra khỏi phủ, nào ngờ bị Hồ ma ma chặn lại:
“Hầu gia còn chưa ký, phiền cô nương hãy chờ thêm.”
14
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chờ đợi mãi, rốt cuộc cũng đến đêm trước ngày yết bảng.
Ta ngồi trước ngọn nến, tính toán ngày mai làm sao thoát thân, thì cửa phòng bỗng bị đá tung.
Giang Tẩm Mặc sắc mặt u ám, đáng sợ như Tu La, cuộn trục trong tay hắn nện mạnh xuống án.
“Lư Chiếu Hồng, tám ngày nay, rốt cuộc ngươi đi đâu!”
Ta theo bản năng che chở thẻ khảo dẫn giấu trong tay áo:
“Tự nhiên là trở về Trần trạch, cúng tế song thân.”
“Cúng tế?” – hắn bật cười lạnh.
“Cúng ra một vị cống sĩ thứ mười sáu ư?”
Cuộn trục mở ra, chữ “Lư Chiếu Hồng” rõ ràng nằm ở hàng thứ mười sáu.
Tim ta run rẩy, mừng đến nỗi suýt quên mất trước mắt còn có một Diêm La sống.
Hắn chộp lấy cổ tay ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Từ sách lược trong Văn Lan Các, đến lần chạm mặt ở trường thi, Lư Chiếu Hồng, ngươi diễn thật giỏi màn che trời giấu biển!”
Ta vùng mạnh thoát khỏi kìm kẹp.
Hắn tức cực lại cười, nâng giọng quát:
“Những ngày qua ta ngày đêm tính kế toàn vẹn, ép hoà ly thư chẳng chịu ký, còn ngươi thì sao? Lén lút tráo trời đổi đất! Lư Chiếu Hồng, tim ngươi là sắt đá ư!”
Ta suýt bật cười vì sự vô liêm sỉ ấy:
“Đúng là kẻ trộm la làng! Năm xưa ai đem hôn sự ra làm bình phong? Giờ lại đổ tội ta phản đòn?”
“Thánh chỉ đã minh bạch, nữ tử được phép ứng thí. Giang Tẩm Mặc ngươi, là thứ gì, cũng xứng cản ta ư?”
Hắn siết cổ tay ta càng chặt, hận đến nghiến răng:
“Chỉ vì âm dương đảo lộn! Chỉ vì phu vi thê cương! Ta sớm biết, đọc sách quá nhiều, chỉ hại ngươi mà thôi!”
Ta vùng thoát, xoay người lạnh lùng quát:
“Hòa ly thư đã ký, ta với ngươi từ nay đoạn tuyệt, cút đi cho ta!”
Sau lưng im lìm, bỗng có luồng khí lạnh phả tới.
Chưa kịp phản ứng, cả người ta đã bị ghì chặt xuống giường.
Ngực hắn áp lưng ta, hơi thở nóng bỏng rót bên tai:
“Ta chưa ký tên một ngày, nàng vẫn còn là phu nhân Giang gia một ngày.”
“Buông ta ra!”
Ta dùng khuỷu tay húc ngược, song bị hắn dễ dàng khống chế.
Môi hắn lướt qua vành tai, giọng dịu dàng đến đáng sợ:
“A Chiếu, đêm nay ta sẽ bù lại đêm động phòng. Đợi khi nàng có thai, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Máu trong người ta như đông cứng.
Kẻ đạo mạo này, lại muốn dùng hạ sách bỉ ổi để hủy hoại tiền đồ ta!
Hắn cười khẽ, rút từ y phục ta ra khảo dẫn giữ bên mình:
“An tâm, khi có thai, ta sẽ thay nàng xin lễ bộ cáo giả. Từ nay chỉ ở nhà làm hiền thê, thêm hương cho chồng đọc sách.”
“Giang Tẩm Mặc, cầm thú!”
Ta vùng chân đạp mạnh, nhưng càng bị ghì chặt.
Đầu gối hắn ép giữa hai đùi, áo bào thêu hạc dữ tợn như ác thú.
“Ngươi tưởng đỗ cống sĩ liền có thể bay cao?T a cố tình muốn bẻ gãy cánh hồng của ngươi!””
Y phục bị xé nát, ta liều mạng với tay tìm cây trâm vàng dưới gối.
Hắn dường như đã đoán trước, chộp lấy cổ tay ta, ép chặt trên đỉnh đầu:
“A Chiếu, ngươi trốn không thoát đâu.”