“Hay cho một thanh gươm c.h.é.m mở hỗn độn!”
“Ngươi có biết, vì sao trẫm mở nữ khoa?”
“Thần nữ ngu dốt, không rõ.”
Nàng khẽ cười, phất tay ra hiệu ta đứng lên.
Gió đêm lùa vào, ánh nến lay động, ta lờ mờ thấy vành tai trái nàng còn một lỗ khuyên chưa khép, mảnh như sợi tóc.
Nàng bước đến trước bức dư đồ xã tắc, đầu ngón tay chỉ xuống một góc biên cương.
“Thuở nhỏ trẫm từng nam tuần, thấy nữ tử nơi ấy gùi tre leo núi tay không, sức còn hơn cả nam nhân.”
“Những thêu nương trong phòng thêu kia, có thể phân biệt hàng trăm màu chỉ, vậy mà bị gọi là Trương thị, Vương thị, thậm chí ngay cả tên mình cũng chẳng được lưu trên thêu phẩm.”
“Những tiểu thư xuất thân thế gia, đọc sách hiểu lễ, bụng chứa đạo lý, cuối cùng cũng chỉ để cầu một mối hôn nhân môn đăng hộ đối.”
Ngọc châu trên miện rủ loạt soạt, mắt nàng sáng rực kinh người:
“Nữ tử khổ học, chẳng lẽ chỉ để tranh sủng trong hậu viện? Nữ tử đêm treo cổ, ngày châm đùi, chẳng lẽ chỉ để hầu chồng đọc sách?”
Cổ họng ta nghẹn lại, lần nữa quỳ xuống khấu đầu:
“Thần nữ nguyện dốc cả đời học vấn, mở cho thiên hạ nữ tử một con đường mới!”
“Tốt!”
Nàng đỡ ta dậy, ngẩng nhìn ánh sáng mờ mờ ngoài điện.
“Trẫm thật lòng hy vọng, một ngày nào đó, nữ tử đọc sách làm quan, sẽ bình thường như nhật nguyệt thay nhau mọc lặn.”
“Giang sơn này vốn dĩ không nên chỉ có một nửa nhân loại được đường hoàng mà sống.”
Đế vương thân chinh tiễn ta ra khỏi Kim Loan điện, ta cùng nàng đều nhìn về phương đông nơi ánh dương ẩn hiện.
Ngày bảng vàng treo, ta đỗ tiến sĩ, điều lệnh phái đi Lĩnh An còn đến tay ta trước cả chiếu thư.
Lúc dịch thừa mang văn thư Lại bộ tới, ta đang nhíu mày vì chuyện của Phùng Tuyết Lăng.
“Hôm đó vội đưa ngươi thoát thân, lại quên lấy văn tịch của ngươi. Giờ xuất kinh chẳng phải phiền toái lớn sao.”
Ta sốt ruột đi vòng vòng:
“Hay là… đến lúc đó ngươi chui vào khoang bí trong xe ngựa, chờ qua cửa thành rồi hẵng ra?”
Lập tức tự phủ định:
“Không được, ra vào thành đều phải tra văn tịch, chẳng lẽ ngày nào ngươi cũng phải chui rúc dưới xe ngựa?”
Nàng quay mặt ho khẽ hai tiếng, từ tay áo lấy ra văn tịch cùng lộ dẫn.
“Lần trước ta vốn định tiễn ngươi xong thì tự mình trốn đi, nên mang sẵn những thứ này.”
Ta lập tức á khẩu.
“Ngươi… không thể nói sớm hơn một chút sao?”
Đôi mắt tròn xoe của nàng nhìn ta, vô tội đáp:
“Ngươi cũng đâu có hỏi.”
…
Có văn tịch lộ dẫn trong tay, ta chia cho nàng một nghìn lượng trong ba nghìn lượng ngân phiếu Giang mẫu đưa.
“Số bạc này ngươi cầm lấy, chiều ta đưa ngươi ra bến đò, sớm ngày đoàn tụ với phụ mẫu.”
Nàng lặng im rất lâu, rồi bỗng ngẩng đầu nhìn ta:
“Ta… ta có thể đi cùng ngươi không?”
Nụ cười nàng thoáng chua xót:
“Nếu trở về, phụ thân ta vẫn sẽ bán ta thêm một lần nữa.”
Ta kinh hãi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi nói… là thật?”
Nàng gật đầu:
“Ngày Phùng gia bị tịch biên, chính phụ thân ta tự đến tìm Giang Tẩm Mặc, nói muốn để ta hầu hạ hắn.”
“Giang Tẩm Mặc đưa cho cha ta một nghìn lượng, đổi lấy cả nhà thong dong về quê an hưởng tuổi già.”
Tim ta chìm hẳn xuống đáy. Vừa rồi còn ngỡ nàng chỉ không chịu được khổ cực thôn quê, không ngờ sự thật lại tàn nhẫn thế.
Nàng rụt rè níu vạt tay áo ta, giọng run run khẩn cầu:
“Ta biết từng bắt ngươi quỳ đọc thoại bản, nhưng ta cũng cứu ngươi.”
“Ngươi… có thể mang ta theo không? Ta ăn không nhiều đâu…”
17
Ta chưa từng nghĩ có một ngày, mình sẽ dắt theo người từng coi như tình địch, cùng lên đường nhậm chức tại Lĩnh An.
Ta và nàng cải nam trang, từ quan đạo mà đi.
Ngoài xe, người qua kẻ lại đều bàn tán: lão phu nhân An Viễn hầu phủ đang khắp nơi tìm danh y, muốn chữa chứng đau đầu cho tiểu hầu gia Giang Tẩm Mặc.
Ta cùng Phùng Tuyết Lăng đưa mắt nhìn nhau, rồi bật cười.
“Tốt nhất là đập hắn cho chấn động não, sống dở c.h.ế.t dở thì hay.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta hơi kinh ngạc:
“Sao ngươi lại hận hắn đến thế? Thật ra hắn đối với ngươi cũng coi như không tệ.”
“Không tệ?” Nàng lạnh lùng cười một tiếng.
“Là không tệ đến mức tham tấu hại cả Phùng gia? Hay là chiếm đoạt thân ta rồi chẳng cho danh phận?”
“Kẻ ấy, ngoài mặt phong quang như quân tử, bên trong chẳng qua chỉ là hạng giả nghĩa cầu danh, coi lợi như mạng!”
Xe ngựa lắc lư, nàng vịn khung cửa, trong mắt thoáng hằn oán hận:
“Ta cũng đã nhìn thấu rồi. Nam nhân tam thê tứ thiếp thiếp là phong lưu, nữ tử cải giá lại thành thất tiết. Nam nhân dựng công lập nghiệp là bản lĩnh, nữ tử có chí lớn thì bị mắng không giữ bổn phận.”
“Thà theo ngươi gian nan phiêu bạt, còn hơn quay về làm món đồ trong tay bọn họ.”
Lúc này, ta chợt sinh lòng kính trọng với nữ tử trước mắt.
Thiên hạ bao nhiêu nữ nhân, cả đời vướng mắc nơi chữ tình mà không thoát nổi.
May mắn thì được phu xướng phụ tùy, còn nhiều hơn là khổ nhọc một kiếp.
Nam nhân làm sai bao nhiêu chuyện, chỉ cần hối lỗi đôi phần liền thành “lãng tử quay đầu, vàng cũng chẳng đổi”.
Còn nữ tử, chỉ cần nghĩ một chút khác thường, liền bị ép tội không giữ khuôn phép.
Thiên lý nào lại bất công đến thế?
Từ tiết Đại Thử đi đến lúc Sương Giáng, cuối đường quan đạo, thành tường Lĩnh An đã lờ mờ hiện ra.
Nơi ta nhậm chức là một huyện nghèo nhất, tên gọi Lạc Tượng, trực thuộc châu phủ, đã lâu không có tri huyện.
Nha môn mục nát, cỏ dại mọc lan, bích họa nhật nguyệt trên đại đường loang lổ sứt mẻ, thậm chí còn có thỏ rừng chạy loạn.
Miếng mộc trên công đường, vừa chạm đã nát vụn thành bột.
Châu phủ phái đến cho ta một vị sư gia.
Sư gia họ Lưu, hơn bốn mươi, đậu tú tài.
Ngày ông ta đến nha môn, áo dài bạc màu, chỗ chắp vá loang lổ.
“Thảo dân Lưu Thương, bái kiến Lư đại nhân.”
Lúc ấy, ta đang cúi lưng chống chân ghế tri huyện, vừa đứng dậy liền đau nhức eo lưng.
“Lưu sư gia, hân hạnh, hân hạnh.”
Ông ngẩng đầu, thấy rõ dung nhan ta, liền chau mày:
“Sao lại là nữ tử?”