Chiếu Hồng

Chương 3



Khóe miệng bà co giật.

Ngày nào cũng phải vắt óc ứng phó, nay rốt cuộc không chịu nổi nữa.

 

“Hài tử của ta, khổ cho con bấy lâu hầu hạ ta, còn phải chép kinh.

Lễ Phật cốt ở thành tâm, không thể chia lòng.

Từ mai, con cứ yên tâm chép kinh, ba ngày đến hầu ta một lần là đủ.”

 

Ta giả vờ kinh hoàng:

 

“Sao có thể…?”

 

“Không cần từ chối!” – giọng bà đã gấp – “Trong phủ đầy tỳ bộc, sao phải để con nhọc nhằn?

Tàng thư ở Văn Lâm các nhiều vô số, có chỗ nào chưa rõ, cứ đến đó tìm.”

 

Ta cúi đầu thuận thưa:

 

“Vâng.”

 

04

 

Văn Lâm Các của phủ An Viễn Hầu danh chấn xa gần, tàng thư vạn quyển.

 

Trên giá gỗ tử đàn, điển tịch xếp dày đặc, tầng cao nhất cũng chẳng vương bụi, rõ ràng thường có người chăm sóc.

 

Nhìn những giá sách ngay ngắn trước mắt, lòng ta vui mừng không kể xiết.

 

Tàng thư của phụ thân, thuở còn ở Trần gia ta đã đọc cạn.

Đôi khi túng quẫn, còn phải hạ mình, cười nhạt cầu người khác cho mượn.

 

Nay được nới lỏng thành ba ngày mới vào thỉnh an một lần, thời gian bỗng trở nên dư dả.

 

Mỗi sáng sau khi chải chuốt, ta liền mang bút nghiên đến đây.

 

Kinh Phật chép đã quen tay, vốn cố tình viết chậm, nay vận bút như bay, nửa ngày đã xong phần của ba ngày.

Thời gian còn lại, ta liền chìm mình vào biển sách mênh m.ô.n.g này.

 

Văn Lâm Các quanh năm vắng lặng, ngoài kẻ quét bụi, hiếm khi có ai lai vãng.

 

Ta tốn cả một ngày mới khảo qua từng kệ, trong đầu liền hiện ra một bản đồ tàng thư rõ ràng.

Những sách này bản in đều tinh hảo hơn hẳn ngoài chợ, thậm chí nhiều quyển còn kèm cả chú giải.

 

Ta chưa từng nghĩ, sẽ ở nơi này cùng Giang Tẩm Mặc nói chuyện.

 

Hôm ấy ta đang cúi đầu nghiên cứu’*Đại Học Diễn Nghĩa’, bỗng thấy ánh sáng trên đầu chợt tối đi, hương trúc thanh lãnh lượn vào mũi.

 

“Một nữ tử, cũng đọc loại sách này ư?”

 

Tay ta khựng lại, bút chu sa loang một mảng đỏ trên giấy.

Ngẩng lên, liền chạm vào ánh mắt dò xét của Giang Tẩm Mặc.

 

“Hầu gia đến khi nào?”

 

Ta gắng giữ bình tĩnh, khẽ đẩy tờ giấy đầy bút chú giấu dưới sách.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hắn không đáp, chỉ nhìn xuống ‘Đại Học Diễn Nghĩa’ bên cạnh ta.

 

“Mẫu thân bảo nàng chép kinh, sao lại đọc thứ khác?”

 

Ta khép sách lại, thản nhiên nói:

 

“Những ngày qua kinh Phật đã chép xong, nhàn rỗi chỉ lật mấy quyển tạp thư.”

 

“Ồ? Thế đọc ra được điều gì chăng?”

 

Ta thành thật:

 

“Chỉ thấy chú giải nơi đây khá mới mẻ, đọc g.i.ế.c thì giờ thôi.”

 

Ánh mắt hắn bỗng thoáng một nét cười.

 

“Chẳng phải Nữ tử các người đều ưa chuyện thoại bản sao? Tuyết Lăng trước kia thích nhất…”

 

Lời bỏ lửng, giọng hắn đột nhiên lạnh lại:

 

“Kệ trong cùng bên trái, có không ít thoại bản quý.

Những sách trị quốc an bang này, chẳng hợp để nữ tử chuyên cần.”

 

Đợi bước chân hắn xa dần, ta mới chậm rãi mở tờ giấy vừa che giấu ra, khóe môi dấy lên một nụ cười lạnh.

 

Lễ giáo thế gian, xưa nay giam nữ tử trong khuê phòng, lấy tề gia dạy con làm thiên chức.

Nhưng cùng là thân hình bảy thước, cớ gì nam tử có thể bước lên miếu đường, còn nữ tử chỉ được vùi nơi bếp lò?

 

Những công tử bột kia, nhờ bóng tổ tiên mà ăn sung mặc sướng, cả ngày tiêu d.a.o nơi tửu sắc.

Mà ta từ nhỏ dùi mài kinh sử, đọc thuộc tứ thư ngũ kinh.

Luận tài học, luận chí hướng, ta nào kém họ nửa phần?

 

Đương kim thánh thượng đã khai sáng, cho phép nữ tử dự khoa cử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triều đường tuy đa số là nam nhân, song cũng dần có bóng dáng nữ nhi.

 

Vậy thì, chẳng bằng mượn thế Hầu phủ này, thành tựu cho chính mình một con đường thanh vân.

 

05

 

Vì ta ở lại Văn Lâm Các quá lâu, bất tri bất giác, số lần ngẫu nhiên chạm mặt Giang Tẩm Mặc nơi đây còn nhiều hơn trong cả phủ cộng lại.

 

Công vụ Kinh Triệu phủ bận rộn, cách vài ba ngày hắn liền phải tới tìm hồ sơ.

 

Ta ngồi phía sau mấy tầng giá sách, nghe thấy bước chân vội vàng cùng tiếng hắn khẽ lẩm nhẩm:

 

“Huyền Vũ Nhai, Phùng Huệ Hạng, Lưu Thất Bảo, Tưởng Phúc Lâm…”

 

Tiếng ong ong ấy như ruồi muỗi tụng kinh, ta không nhịn được, cất giọng:

 

“Hàng thứ ba, tay phải đếm lên ô thứ năm.”

 

Tiếng lật sách bỗng ngưng bặt.

 

Một lát sau, thang gỗ kẽo kẹt vang lên.

Bước chân dần tiến lại gần, ánh sáng trước án bỗng tối đi.

 

“Nàng làm sao biết hồ sơ kia ở chỗ đó?”

 

Ta thản nhiên lật sang trang khác:

 

“Thường lui tới, tự nhiên nhớ rõ.”

 

Trong giọng hắn lộ vẻ kinh ngạc:

 

“Mới ba tháng, nàng đã nhớ hết vị trí tàng thư Văn Lâm Các?”

 

Ta không đáp, chỉ tiếp tục đọc.

 

Chốc lát, bóng trên đầu lại càng đậm.

 

“‘Chiêu Minh Văn Tuyển’? Nàng chuyên chọn sách nam tử ưa đọc?”

 

Ta hỏi vặn:

 

“Sách cũng chia nam nữ sao?”

 

Hắn nghẹn lời, trầm ngâm rồi gật đầu:

 

“Nói cũng phải, lệnh tôn vốn là Biên Tu, nàng ham học cũng là thường tình.”

 

Nói đoạn bỗng nổi hứng, thản nhiên ngồi đối diện:

 

“Vậy ta thử hỏi nàng một câu?”

 

Ta khép sách, ngước mắt nhìn hắn:

 

“Hỏi gì?”

 

Hắn trải hồ sơ trong tay, đẩy tới trước mặt ta:

 

“Vụ án này, nàng thấy sao?”

 

Ta đọc lướt một lượt, quả nhiên án tình phức tạp:

 

“Lưu gia nói vườn rau tổ truyền rộng mười hai trượng, nhưng theo địa khế hiện lưu, thực tế chỉ có chín trượng.

Ba trượng sai biệt này, chính là mấu chốt tranh chấp.

Chỉ cần tìm được nguyên bản địa khế, thật giả liền rõ.”

 

Trong mắt Giang Tẩm Mặc thoáng hiện nét thất vọng:

 

“Tiên đế tại vị khi ấy ruộng đất loạn lạc, nhiều địa khế ghi chép chẳng minh bạch.

Nay thánh thượng chỉnh đốn địa chính, loại kiện cáo này đã chất chồng mấy chục án.

Đều là kẻ nào cũng xưng có lý, khiến người phiền lòng.”

 

Nhìn vẻ hắn thoáng lộ nhân khí, ta nhịn không được nói:

 

“Thực ra có cách.”

 

“Ở Phùng Huệ Hạng có một giếng cổ, đào từ Đại Long niên trước, trên thành còn khắc khoảng cách tới cửa Thượng Vũ. Người địa phương phần lớn lấy đó làm mốc giới.

Nếu tìm lại giếng ấy…”

 

“Liền có thể suy ra kẻ nào nói dối!”

 

Hắn bỗng bật dậy, mắt sáng rực:

 

“Ta lập tức sang Binh Bộ mượn bản đồ Huyền Vũ Nhai!”

 

Bước chân hắn vội vã, song lại mang thêm mấy phần khoan khoái.