Chiếu Sáng

Chương 7



Tôi nghiêm túc nói với ông:

 

"Bố, hai trăm nghìn này không thể đưa! Ngoài chi phí thuốc men, một đồng cũng không được."

 

"Gì cơ… con còn xen vào chuyện của người lớn nữa à?"

 

"Bố có nghe con không? Không phải bố vẫn bảo con có học thức sao?"

 

"Nghe, nghe, nghe! Nhưng chuyện này liên quan đến bạn con, con không thấy cô bé gầy nhom sao? Nhìn mà xót ruột!"

 

"Bố, dù có đưa hay không, cô ấy vẫn sẽ phải chịu khổ như vậy thôi."

 

Bố tôi nhất thời không hiểu.

 

Tôi bảo ông đừng vội, cứ để tôi lo liệu.

 

8

 

Nghe nói cuộc sống của Phương Huyền vẫn không có gì thay đổi.

 

Chỉ là nét u sầu trên gương mặt cô ấy ngày càng sâu hơn.

 

Chắc cô ấy đã biết chuyện tiền bồi thường.

 

Gặp tôi, cô ấy sẽ lảng tránh.

 

Lòng tốt ư? Không nhận đâu. Chỉ biết thu mình lại, ôm chặt cánh tay của mình.

 

Tôi cũng chẳng cố làm gì thêm.

 

Nhớ ra ngày sinh nhật cô ấy sắp tới tôi từng thấy trên đơn xin trợ cấp nên tiện tay gửi một món quà.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Không ngờ lại vô tình bỏ vào đó một chiếc điện thoại cũ.

 

Mà nội dung trong điện thoại ấy, không thể xem thường.

 

Đặc biệt là tin nhắn, kéo xuống toàn là thông báo đòi nợ.

 

Phương Huyền vội vã mang trả lại cho tôi.

 

Tôi cau có hỏi cô ấy:

 

"Cậu có gửi thứ gì ra ngoài không?"

 

Trán cô ấy rịn mồ hôi lạnh:

 

"Không, không! Tuyệt đối không!"

 

Tôi cười nhạt:

 

"Tớ không tin. Cậu nhận cái này đi, nhận quà của tớ rồi thì tớ mới tin cậu sẽ không tiết lộ chuyện của tớ."

 

Phương Huyền vô vọng ôm chặt chiếc áo len mới mà tôi dúi vào tay cô ấy.

 

"Hứa Tinh, tớ thật sự không nói với ai. Tớ chẳng thấy gì cả."

 

"Ăn của người ta, miệng phải nhẹ; cầm đồ của người ta, tay phải mềm. Phải có gì đảm bảo tớ mới yên tâm. Cậu nhớ kỹ yêu cầu của tớ, rõ chưa?"

 

Phương Huyền bất lực gật đầu.

 

Sau đó, tôi ném cho cô ấy một đôi giày.

 

"Mua về rồi mới thấy lỗi mốt, nên không dùng."

 

Còn có một cái thẻ ăn ở trường cũ, cuối năm mới hết hạn.

 

"Không dùng thì phí."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cảm... cảm ơn Tinh Tinh." Phương Huyền khẽ cắn môi.

 

9

 

Chuyện điện thoại cũ, Phương Huyền đã giữ kín cho tôi.

 

Nhưng vì tan học tôi hay chạy sang chỗ cô ấy, nên ít đến câu lạc bộ ở Yến Thanh.

 

Đến khi quay lại, mới biết Thịnh Dương đã ra ngoài thi đấu và giành giải.

 

Cậu ấy khác tôi học nhạc theo hứng thú nhất thời, cậu ấy lớn lên trong môi trường âm nhạc từ nhỏ, vào câu lạc bộ chỉ để rèn luyện thêm.

 

Kết quả, khi cậu ấy trình diễn, ngay cả giáo viên cũng ngỡ ngàng.

 

Tán thưởng hồi lâu.

 

Mấy bạn học lập tức kéo đến đòi cậu ấy mời ăn.

 

Thịnh Dương cười nói không có chuyện đó, lẽ ra mọi người phải tặng quà chúc mừng mới đúng.

 

Thế là túi của cậu ấy đầy một đống đồ ăn vặt.

 

Tôi không mang đồ ăn theo, liền ra tiệm sách trong trường mua một xấp bút.

 

Khi đưa cho Thịnh Dương, cậu ấy đón nhận bằng cả hai tay:

 

"Hay thật, sao cậu biết tớ hết bút rồi?"

 

"Tớ mua đại thôi, đồ rẻ tiền mà. Hôm nào mua cái xịn hơn tặng cậu."

 

Thịnh Dương lắc đầu:

 

"Tặng gì nữa, lãng phí tiền bạc."

 

"Thật không? Tớ tặng ai cũng toàn đồ đắt đỏ đấy."

 

Cậu ấy cong môi cười:

 

"Cậu nói cứ như không tặng thì bọn tớ sẽ không làm bạn với cậu ấy."

 

Tôi thoáng khựng lại.

 

Bởi vì... tặng quà đắt tiền là một cách kết bạn nhanh chóng.

 

Hơn nữa, sau khi nhận quà, họ sẽ dễ dàng bỏ qua những tật xấu nông cạn của tôi.

 

Tôi nghiêm túc bàn luận với Thịnh Dương về điều này.

 

Ban đầu cậu ấy thấy có lý.

 

Nhưng nghĩ lại, cậu ấy lại hỏi:

 

"Không đúng lắm nhỉ. Năm lớp sáu cậu còn chẳng đóng nổi tiền dã ngoại, chứ nói gì đến chuyện tặng quà? Vậy mà Dư Tô Thừa vẫn thân với cậu đấy thôi. Nếu không phải có đứa miệng lưỡi độc ác, chắc cậu ấy còn tiếp tục quẹt thẻ cơm giúp cậu nữa kìa."

 

Tôi bỗng chột dạ, lắp bắp:

 

"Ai nói tớ không đóng nổi? Tớ đi dã ngoại mà! Chỉ là... chỉ là tớ làm mất tiền nên không nộp kịp thôi!"

 

"Được rồi, được rồi, cậu có tiền, cậu có tiền." Thịnh Dương giơ tay đầu hàng.

 

"À mà, Hứa Tinh, sao lát nữa cậu lại trốn sinh hoạt câu lạc bộ nữa thế?"

 

Tôi đáp:

 

"Về trường cũ một chuyến. Còn một đôi găng tay chưa mang cho Phương Huyền."

 

À không, phải nói là ném cho cô ấy mới đúng.