Hôm ấy, nàng nói rất nhiều điều, ta nghe mà chẳng hiểu gì, lại uống rất nhiều rượu, khóc cũng rất thảm.
Nàng tiếc nuối từ bỏ chuyện thủy tinh, chuyển sang chế xà phòng.
Ta không đành lòng, đành nói cho nàng hay: loại “xà phòng” mà nàng nói, thật ra nơi hoàng cung hay các nhà thế gia từ lâu đã có, chính là dùng tro cây, bồ kết và mỡ heo mà làm ra.
Nhiễu nương lập tức vực dậy tinh thần, thề phải luyện được đường trắng như tuyết, lại còn ủ ra thứ rượu mạnh tuyệt hảo, lúc ấy ắt sẽ kiếm được bạc chảy về như nước.
Cho đến khi chúng ta giở luật lệ của triều đình ra xem, mới biết người người tranh lợi, triều đình sợ họ dùng lương thực để luyện đường, nấu rượu, nên đã đặt thuế rượu, thuế đường rất cao, kẻ nào tư thương bán lén đều bị xử phạt nặng tay.
Nhiễu nương đả kích nặng nề, lại khóc thêm nửa ngày trời.
Ta ngỡ nàng sẽ bỏ cuộc.
Không ngờ nàng khóc thật, nhưng chưa từng có ý định bỏ cuộc.
Nàng ôm đôi mắt sưng húp, lặn lội đến phương Nam tìm ngọc trai.
Dùng vỏ trai mẹ làm “lớp áo” và “nhân ngọc”, nàng nuôi cấy được trân châu.
Ngày hộp trân châu đầu tiên ra lò, Nhiễu nương lôi kéo ta uống suốt một đêm.
Nàng vừa cười vừa khóc, không ngừng hỏi ta:
“Điện hạ, ta sống ở thời đại này cũng có thể sống tiếp rồi, phải không?”
Nàng hỏi một câu, ta liền đáp một câu: "Phải."
30
Hiện giờ, điều mà ta thương nghị với Dung Châu, chính là vụ làm ăn “Hội thưởng châu”.
Ngọc trai thượng hạng khó tìm, mà những viên trân châu của nàng lại to sáng, sắc nước rực rỡ.
Tin về hội thưởng châu vừa truyền ra, liền hấp dẫn vô số thương nhân kéo tới Dung Châu.
Muốn tổ chức hội thưởng châu, đám hào tộc tất nhiên phải xây vườn mới.
Lúc này lưu dân rất nhiều, giá thuê nhân công cũng rẻ, xây vườn dựng lầu so với ngày thường càng hời.
Thế là đám lưu dân ở Dung Châu rốt cuộc cũng có việc làm.
Dung Châu nhiều sông nước, Nhiễu nương sai người mua một ít đất gần bờ để làm trại nuôi trai lấy ngọc.
Ngoài đội thân binh mà ta mang từ kinh thành tới, những người làm việc trong xưởng ngọc chỉ được phép là nữ nhân.
Nhiễu nương hứa với các nữ công rằng: nếu làm đủ tám năm, có thể mang kỹ thuật nuôi trai rời đi. Đến lúc đó muốn tự lập nghiệp, nuôi trai lấy ngọc, Định vương tuyệt không ngăn cản.
Hồng Trần Vô Định
Tại hội thưởng châu, trân châu của Từ thị được săn đón hết mực.
Ta sai người truyền lời cho các thương nhân: muốn đổi lấy trân châu của Từ thị thì không nhận vàng bạc, chỉ lấy lương thực mà thôi.
Đám hào tộc trong vùng từng kẻ tranh nhau ra giá, thương nhân ngoại địa cũng vội vã điều lương thực đến Dung Châu, trân châu của Từ thị chẳng bao lâu đã bán sạch.
Trong tay có lương thực, ta liền lệnh cho Phó Trực bắt tay xây đê, thuê lưu dân đi vận chuyển cát đá.
Kẻ làm đê không chỉ được cho ăn no, mà còn có thể lĩnh được không ít gạo thóc.
Để phòng kẻ nào làm xong lại về nhà đ.á.n.h vợ, ta lại đặt ra thêm một quy định:
Kẻ làm công phải để nữ nhân trong nhà tới lĩnh gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu phát hiện có phụ nhân bị thương, lần một trừ lương, lần hai phạt gấp đôi, lần ba thì đuổi khỏi thì cho thôi việc.
Phụ nhân nếu không chịu đựng nổi, có thể đến nha môn làm thủ tục ly thân, rồi đến xưởng ngọc hoặc đê sông nhận việc.
Thấy ngày mai đã có hy vọng, dân chúng liền tranh thủ lúc nhàn rỗi đào rãnh thoát nước trong ruộng, cải tạo lại ruộng vườn, lại sống tiếp mà bám trụ, tựa như cỏ dại hồi sinh.
31
Trời vừa sập tối, thái thú Dung Châu tìm đến ta, cởi mũ cúi đầu bái lạy, nói:
"Định vương điện hạ ở trên, thần có tội."
Ta hỏi: "Đại nhân phạm tội gì?”
"Tham ô."
"Vì cớ gì hôm nay đại nhân mới đến tự thú?" Ta hỏi.
Hắn cúi đầu đáp:
"Cháu gái thần dùng cái c.h.ế.t bức bách, vừa mới cứu sống, lang trung còn đang chữa trị.
“Cả đời thần chẳng còn trông mong gì nữa, chỉ còn lại đứa cháu gái ấy.
“Nó tính tình cương liệt, sống khổ cực, chịu khổ chịu đói, chẳng muốn dùng của cải bất nghĩa.
“Chỉ mong điện hạ giơ cao đ.á.n.h khẽ, đừng liên lụy người vô tội."
Người cháu gái trong miệng hắn, chính là nữ thích khách trước kia đến ám sát ta.
Thân là nữ nhi mà lại có thể làm quan, lại chẳng phải như ta giả nam trang, mà là đường đường chính chính làm chức "Hộ tào", tất nhiên là có nguyên do.
Năm xưa, độc t.ử của thái thú Dung Châu c.h.ế.t yểu, con dâu tái giá, bảy tháng sau lại sinh hạ một bé gái.
Vài năm sau, thái thú nghe tin, nghi ngờ đứa trẻ ấy là cốt nhục của độc tử, liền đón về bên người, đặt tên là Phó Trực, mời người dạy dỗ.
Tính tình nàng cương trực, ghét ác như thù, lại thông tuệ hơn người, từ nhỏ đã giúp tổ phụ xử lý công văn.
Sau này hộ tào của Dung Châu lâm bệnh qua đời, người tiếp nhận lại gặp cường đạo trên núi mà mất mạng.
Việc chất đống, không có người xử lý, đành để Phó Trực tạm thay.
Từ ngày nàng lên chức, dân cư sổ sách, ruộng đất hộ tịch, chưa từng có một lần sai sót.
So với hộ tào tiền nhiệm chẳng hề thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn.
Thái thú Dung Châu bất chấp mọi phản đối, cũng không bẩm báo triều đình, cứ thế để nàng tạm giữ chức đến giờ.
"Thực ra hôm nay ngươi có đến hay không cũng chẳng khác biệt mấy. Ngươi đốt sổ sách cứu tế, nhưng Phó Trực lại nhờ trí nhớ xuất chúng, cứng rắn chép lại toàn bộ sổ sách ấy."
"Hiện tại người của ta đã cải trang làm thương nhân, phi ngựa đưa sổ sách về kinh rồi."
Ta bình thản nói.
"Điện hạ đem việc này nói với lão phu, chẳng lẽ không sợ ta đường cùng, ra tay g.i.ế.c ngài, rồi tạo phản luôn sao?"
Thái thú ngẩng đầu nhìn ta.
Ta lại cười.
"Ngươi sẽ không đâu. Ngươi còn việc cần cầu, sao dám ra tay với ta? Ta đ.á.n.h cược không phải lương tri hay dũng khí của ngươi, mà là lợi ích."