Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 14



32

 

Trên đường hồi kinh, Nhiễu nương bỗng cất tiếng:

 

"Điện hạ, như vị Thái thú Dung Châu kia, rõ ràng là kẻ tham quan, vậy mà cũng nguyện để cháu gái đọc sách làm quan, vì nàng mà mưu tính tiền đồ. Người không biết đó thôi, ở thời đại của chúng ta, còn có cha mẹ chẳng cho con gái học chữ.

 

“Thái thú tuy tham, nhưng đối với cháu gái lại chẳng tệ chút nào."

 

Ta dở khóc dở cười: "Chỉ từ chuyện ấy mà ngươi nhìn ra được điều đó sao?"

 

Nàng sững lại: "Chẳng lẽ không phải vậy?"

 

Ta hỏi nàng: "Nếu vị Thái thú ấy còn có một đứa cháu trai, ngươi nói xem, Phó Trực liệu còn có được học, có được làm quan chăng?"

 

"Chuyện đó..." Nàng nghẹn lời không đáp.

 

"Ngươi cho rằng nữ t.ử làm quan là chuyện kinh thế hãi tục, nhưng từ xưa đến nay, chỉ cần đế vương cao hứng, thì chim muông cầm thú cũng có thể được phong hầu phong quan.

 

“Phó Trực làm quan, trong mắt vị Thái thú kia, chẳng khác gì bạch hạc làm quan cả.

 

“Chỉ e con trai ông ta lúc còn sống cũng muốn ra làm quan, nay ông ta mượn tay Phó Trực để hoàn thành tâm nguyện duy nhất ấy.

 

“Nếu không, ông ta sớm đã hiểu rõ, để một nữ t.ử từng làm Hộ Tào, về sau lại làm thiếp cho người ta, là nỗi nhục nhã cỡ nào.

 

“Mà Phó Trực, nàng thà c.h.ế.t cũng chẳng chịu khuất phục.

 

“Chỉ là trong mắt Thái thú, đạo nghĩa của Phó Trực, so với việc nối dõi tông đường, chẳng đáng là gì."

 

Nàng bực bội: "Vậy còn điện hạ? Từ chuyện đó nhìn ra điều gì?"

 

Ta ung dung đáp:

 

"Ta nhìn ra một điều... chỉ cần trong nhà không còn nam đinh, mà bậc trưởng bối lại không muốn nhận con nuôi, thì nữ nhi cũng có thể kế nghiệp gia đình, được trưởng bối dốc lòng nâng đỡ."

 

Nhiễu nương ngáp dài một cái:

 

"Chuyện ấy khó như lên trời, muốn gặp được tình cảnh như Phó Trực, chắc phải lên chùa đốt hương cầu thần thì may ra."

 

"*Sự tại nhân vi, hà cớ gì phải cầu thần bái Phật?"

 

(*Sự tại nhân vi: Việc thành hay bại, đều do con người cố gắng mà ra)

 

Ta chấm chút trà, viết lên mặt bàn:

 

"Nếu trong nhà nam đinh đều c.h.ế.t hết, thì chẳng phải sẽ đến lượt nữ nhi đảm đương hay sao?"

 

Nhiễu nương toàn thân chấn động, khó tin mà nắm lấy tay ta.

 

Nàng còn chưa kịp nói gì, bỗng xe ngựa rung lắc dữ dội, ngựa hí vang vì kinh hoảng.

 

Một mũi tên lạc xuyên qua cửa sổ, găm ngay bên má ta, đuôi tên còn rung vù vù.

 

Phu xe trúng tên nơi yết hầu, tắt thở tại chỗ, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên không xa.

 

Chỉ trong chớp mắt, một con ngựa dừng lại trước xe, người tới lãnh đạm cất lời:

 

"Thần có một chuyện chưa hiểu rõ, muốn thỉnh giáo Định vương điện hạ. Không biết điện hạ có nguyện ý ban cho một cuộc gặp mặt chăng?"

 

33

 

Ta bị bắt rồi.

 

Trong một căn nhà hoang tàn, Sở Tạ vẻ mặt tiều tụy ngồi nơi thượng vị, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng.

 

Ta chưa từng thấy hắn mang vẻ mặt như thế, phẫn nộ, hoảng loạn, liều lĩnh như con thú cùng đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dẫu phụ thân hắn c.h.ế.t, e rằng cũng chưa đến mức này.

 

Người có thể khiến hắn thất thố đến vậy, chỉ sợ là niềm hy vọng duy nhất của toàn tộc Sở thị.

 

Ta không chút sợ hãi, ngẩng đầu quát hỏi: "Sở Tạ, ngươi có biết tội không?"

 

Hồng Trần Vô Định

Hắn cười lạnh: "Sở mỗ có tội gì?"

 

"Trái lệnh rời kinh, bắt cóc thân vương, cản trở công vụ."

 

Ta lạnh nhạt nói.

 

"Rừng núi nhiều đạo tặc, điện hạ trên đường hồi kinh chẳng may bị tập kích, tung tích không rõ. Thần vẫn luôn dưỡng bệnh trong kinh, sao lại là thần bắt cóc thân vương?"

 

Sở Tạ nhàn nhã đáp.

 

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi—!"

 

"Định vương điện hạ, trí nhớ có vẻ không tốt lắm."

 

Sở Tạ ôn tồn nói:

 

"Điện hạ nếu không nhớ mình đã làm gì, vậy thần xin nhắc một câu. 

 

“Điện hạ còn nhớ Dương Thuận chăng?"

 

Dĩ nhiên là nhớ, ta nhớ rõ lắm.

 

Con trai của Công gia, biểu đệ của Thái t.ử và Nhị hoàng tử, một kẻ ngu si lỗ mãng lại thích khôn vặt, điển hình kẻ gió chiều nào theo chiều ấy.

 

Sở Tạ nói tiếp:

 

"Đầu xuân năm ngoái, Dương Thuận đến tửu lâu uống rượu, chợt nghe phòng bên có hai người trò chuyện.

 

“Điện hạ có biết, hai người ấy nói gì chăng?"

 

Chưa kịp để ta trả lời, Sở Tạ đã vung tay đập nát chén trà.

 

"Năm đó Ngũ điện hạ bày mưu tính kế cho Thái tử, ta còn từng chê cười, bảo rằng Ngũ hoàng t.ử nóng lòng lập công, lại phạm phải điều tối kỵ với Thái tử, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ.

 

“Thật buồn cười, ta thông minh một đời, lại chẳng ngờ đám mưu sĩ xúi Thái t.ử đày ngài đi Dung Châu, lại chính là người do Ngũ điện hạ sắp đặt.

 

“Ta chưa từng nghĩ, đang yên đang lành, vì sao ngài lại cố ý khiến Thái t.ử nghi ngờ? Lại vì sao nhất định phải tới Dung Châu?"

 

Ta im lặng không đáp.

 

"Không nói sao? Vậy Sở mỗ thay điện hạ nói. Bởi Ngũ điện hạ tính toán thời gian, cho rằng Thất điện hạ mệnh đã tận. Đợi Thất điện hạ c.h.ế.t rồi, kinh thành sẽ thành nơi thị phi.

 

“Cho nên chuyến đi Dung Châu này, Ngũ điện hạ thực chất là để tránh họa."

 

Sở Tạ nói từng chữ, sắc mặt càng lúc càng lạnh.

 

"...Thất đệ hiện giờ thế nào rồi?"

 

Ta trầm mặc thật lâu, mới khàn giọng hỏi.

 

"Tốt lắm, tốt lắm, ngươi còn nhớ được Thất điện hạ là đệ đệ mình."

 

Sở Tạ nghiến răng nói từng lời:

 

"Hắn đau đớn vô cùng, cả ngày đau bụng nhức đầu, thần trí rối loạn, đêm chẳng thể an giấc. Cho đến ngày c.h.ế.t, nỗi đau ấy chưa từng dứt.

 

“Tất cả chỉ bởi Dương Thuận ở tửu lâu nghe hai đạo sĩ cười nói rằng, ai ai cũng bảo nuốt Kim đan thì sẽ thành tiên, kỳ thực Kim đan là luyện từ chu sa, kịch độc vô cùng.

 

“Triều đình trên dưới đều biết, Thất hoàng t.ử ham vui hiếu kỳ, ưa cầu tiên hỏi đạo.

 

“Dương Thuận muốn lập công, muốn giúp biểu huynh trừ hậu họa. Chỉ cần Thất hoàng t.ử c.h.ế.t, rồi giá họa cho Tam hoàng tử, bất luận Thái t.ử hay Nhị hoàng t.ử đăng cơ, Dương gia đều là hoàng thân quốc thích.