“Ngũ điện hạ thật là diệu kế! Dương Thuận một mình, đã lôi cả Thái tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng t.ử và Thất hoàng t.ử vào vũng lầy.
“Duy chỉ có Ngũ hoàng t.ử ngươi, hiến kế cho Thái t.ử lại bị nghi ngờ, bị phái đi Dung Châu làm vật hy sinh, chuyện này lại chẳng dính líu gì đến ngươi!
Hồng Trần Vô Định
“Nhưng ai biết được, ngươi mới là kẻ đứng sau bức màn?"
Ta vẫn không chịu nhận:
"Không ngờ Sở đại nhân cũng giỏi viết thoại bản. Chuyện này kể thật hấp dẫn, chỉ là... bằng chứng đâu?"
"Bằng chứng? Sở gia ta làm việc, khi nào cần bằng chứng?"
Sở Tạ bước đến, giơ tay bóp lấy cổ ta, nghiến răng nói:
"Ngươi làm rất sạch sẽ, nhưng giờ đã rơi vào tay ta. Sở Tạ ta muốn ngươi c.h.ế.t, ngươi có thể làm gì được ta?"
Ta bị bóp đến mặt trắng bệch, chân không còn sức đạp loạn mấy cái.
"Khụ, khụ khụ... Sở đại nhân, có... có gì cứ từ từ nói…"
"Thất điện hạ đã c.h.ế.t, cô mẫu không được sủng ái, hậu cung bao năm không có ai sinh thêm con nối dõi.
“Dù có đưa thêm một nữ tộc vào cung, sinh được hay không còn chưa biết!"
Sở Tạ nghiến răng ken két:
"Ngươi bảo ta làm sao nói chuyện t.ử tế với ngươi? Ngươi phá hỏng đại cục Sở gia ta, hôm nay dù có tự tay bóp c.h.ế.t ngươi, cũng khó giải hết mối hận trong lòng ta!"
"Khụ..."
Ngón tay ta gồng lên, móng tay cắm sâu vào mu bàn tay hắn, khó nhọc đứt quãng nói:
"Ta... ta là nữ tử... ta cầu xin ngươi, dẫu có g.i.ế.c, cũng cho ta được lấy thân phận nữ t.ử mà c.h.ế.t..."
Chưa dứt lời, Sở Tạ đã buông tay, vẻ mặt sửng sốt cực độ:
"Ngươi nói gì cơ?"
34
Y phục ta xộc xệch, ta cài lại áo ngực, để mặc nha hoàn nghiệm thân rời đi.
Một lát sau, Sở Tạ lại đến, ta đã chỉnh tề xiêm y, tóc dài xõa xuống, ngẩn người ngồi trước cửa sổ.
"Ngươi... ngươi…"
Sở Tạ nhất thời như không biết nên nói gì, "Sao ngươi lại là nữ tử?"
Ta khẽ thở dài.
"Năm xưa xảy ra chuyện gì, Sở đại nhân hẳn là rõ hơn ai hết.
"Ban đầu Sở gia vốn nhắm vào bá phụ ta, đáng tiếc bá phụ ta c.h.ế.t sớm, Sở gia liền chuyển sang phụ hoàng ta.
"Mẫu thân ta theo tỷ tỷ xuất giá. Trên đường hành quân gian khổ, Sở tiểu thư chịu không nổi nhọc nhằn, mà phụ hoàng lại cần người hầu hạ, nên sai mẫu thân ta theo quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trong doanh trại, nữ t.ử ít ỏi, phụ hoàng muốn nạp mẫu thân ta làm thiếp, mẫu thân ta đâu thể làm chủ? Nhưng trong mắt Sở tiểu thư, mẫu thân ta đã là tội nhân không thể tha thứ.
"Về sau Sở tiểu thư mất đứa con đầu lòng, đổ hết tội lỗi lên đầu mẫu thân ta, còn định đ.á.n.h c.h.ế.t mẫu thân.
"May thay mẫu thân khi ấy đã mang thai, mới giữ được một mạng. Nhưng nghe đám nha hoàn xì xào, rằng nếu không sinh được nam tử, tính mạng e rằng khó giữ.
"Mẫu thân trong cơn hoảng sợ, liền mua chuộc bà đỡ, nói dối rằng ta là bé trai.
"Lưu lạc nhân gian, lớn lên ta dần nhận ra thân phận mình khác thường. Nhưng đời này, nữ t.ử ra ngoài sinh tồn thật không dễ, nên ta đành giả nam, vì để che mắt thiên hạ còn nạp thiếp cưới vợ.”
Sở Tạ gằn giọng:
"...Về sau, thê thiếp của ngươi phát hiện bí mật ấy, lấy chuyện đó uy h.i.ế.p ngươi, nên ngươi mới g.i.ế.c họ diệt khẩu, rồi lấy cớ bệnh c.h.ế.t mà lấp liếm?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn, "Sao ngươi biết chuyện đó?"
Sở Tạ đáp: "Ta đã sai người điều tra, việc ngươi làm sơ hở trăm bề, giấu không nổi đâu. Chỉ là chuyện này khó mà làm lớn, ta mới tạm gác lại."
Ta lặng lẽ gật đầu:
"Ta cũng chẳng muốn g.i.ế.c họ... chỉ là nếu lộ ra thân phận, chút tài sản ấy của ta hẳn sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống.
"Về sau phụ hoàng tìm ta về cung, ta trong lúc hồ đồ quên mất thân phận, lại mơ mơ màng màng được phong vương. Đến khi quay đầu thì đã không còn kịp nữa rồi."
Nói đến đây, ta không kìm được mà che mặt khóc nức nở.
Nghe xong những lời ấy, ánh mắt Sở Tạ đầy kinh ngạc, nắm lấy tay ta, giọng nói cũng dịu lại nhiều phần.
"Ngươi là nữ nhi, tính tình mềm mỏng lại dễ rơi lệ, vậy mà vẫn có thể xoay xở giữa quan trường sóng gió, còn bày ra mưu kế ‘một mũi tên trúng ba con chim’… trong lòng ta vừa thương tiếc vừa khâm phục.
"Ta từ nhỏ đã đọc nhiều sử sách, từng ngưỡng mộ vô số kỳ nữ, không ngờ bên cạnh ta lại có một kỳ nữ tuyệt thế như ngươi!"
Ta lắc đầu:
"Ta… ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân lòng dạ sắt đá, sao dám nhận là kỳ nữ? Kỳ thật việc này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, ta chẳng cố ý lôi kéo Thái t.ử hay Nhị hoàng t.ử vào, thật ra là vì Thất đệ, hắn và ta có huyết hải thâm cừu, không thể không báo."
Sở Tạ chau mày: "Hắn với ngươi có thù oán gì?"
Ta vừa khóc vừa nói:
"Năm xưa Sở hoàng hậu từng phái người truy sát mẹ con ta, vì tránh truy binh, mẫu thân ta phải đưa ta dời nhà mấy lần.
"Một hôm thích khách lại đến, mẫu thân trúng một đao, nóng sốt không lui, gắng gượng nửa tháng rồi mất.
"Sở hoàng hậu g.i.ế.c mẫu thân ta, ta g.i.ế.c nhi t.ử của bà ta, thì có gì sai?
Ta mắt hoe đỏ nói:
"G.i.ế.c người đền mạng là lẽ thường, ta không hối hận. Nếu ngươi muốn ta đền mạng, ta cũng cam tâm!
"Chỉ là bao năm qua ta luôn nơm nớp lo sợ, chưa từng có một ngày an ổn, chưa từng được sống với thân phận nữ nhi. Vì cớ gì những chuyện người khác có thể làm, mà ta lại không thể? Ta không cam lòng, thật sự không cam lòng!
"Nếu như ngươi có thể giúp ta toại nguyện, thì mạng này, ta giao cho ngươi cũng cam tâm tình nguyện. Nếu mưu kế bị người nhìn thấu, Chương Cảnh ta nguyện chịu thua!"
Nghe đến đây, trên mặt Sở Tạ lộ rõ vẻ xúc động, hắn bỗng kéo ta lại gần, nhìn thẳng vào mắt ta, giọng đầy khẩn thiết:
"Đền mạng gì chứ? Nay ta đối với nàng thế nào, nàng còn chưa nhìn ra hay sao?