"Thất điện hạ tính tình thô lỗ, trong lòng ta cũng đã sớm chán ghét hắn, chỉ là nể tình thân thích, mới không thể khoanh tay mặc kệ! Nếu phải lấy nàng đổi lấy mạng hắn, ta sao nỡ làm như vậy?"
Hắn lại dịu giọng nói:
"Cảnh nương, trước kia ta chưa từng nói với nàng, mỗi lần nàng ở triều đình đấu trí cùng ta, mưu kế phá tan toan tính của ta, rõ ràng thế đơn lực bạc mà luôn chiếm ưu thế, khiến ta trong lòng không phục, nhưng lại càng thêm kính nể.
"Nay mới hay, đối thủ của ta lại là một nữ tử, thử hỏi ta sao có thể không mến mộ?
"Ta từng lập thệ, đời này chỉ cưới người nữ t.ử kiệt xuất nhất thiên hạ, thế nhưng tìm bao năm vẫn không gặp được người có thể kề vai cùng ta.
Hồng Trần Vô Định
"Giờ mới biết, chẳng phải thế gian không có giai nhân như thế, mà là mắt ta kém cỏi, chưa từng nhận ra nàng mà thôi."
Ta bị những lời kia làm đỏ bừng mặt, ngẩng đầu trừng mắt lườm hắn một cái.
Hắn lại bị ánh mắt ấy chọc cười, ghé sát tai ta thấp giọng:
"Nàng thẹn thùng rồi... Cảnh nương, trong lòng nàng cũng có ta, đúng không?"
Ta bực dọc đáp:
"Ai có ngươi trong lòng? Ngươi suốt ngày gây khó dễ cho ta, lần nào cũng chèn ép, lần này còn phá hỏng mưu kế của ta, ta hận ngươi còn chẳng kịp!"
Hắn lại cười như đã hiểu rõ:
"Phải, nàng hận ta thấu xương, nhưng có thể khiến nàng ngày đêm căm giận, ấy cũng là phúc phần của ta rồi."
Hai ta đùa giỡn một hồi, ta chợt nhớ ra gì đó, thuận miệng hỏi:
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa... thiếp thất của ta đâu? Nàng ấy đồng hành với ta, từng trợ giúp không ít, nếu ngươi dám động đến nàng ấy một sợi tóc, cả đời này ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!"
"Đã an trí ổn thỏa rồi, nàng cứ yên tâm, nàng ấy chỉ bị kinh hãi, trên người không có vết thương gì cả."
Sở Tạ nói xong, lại như ghen tuông mà lên giọng:
"Trong lòng nàng nhớ nàng ấy đến thế, còn nhận nàng ấy là thiếp sao? Thế còn ta, ta là gì đây?"
Ta cười hì hì trêu chọc:
"Nàng ấy là thiếp của ta, còn ngươi đoan trang hiền thục, thông tuệ hiểu chuyện, dĩ nhiên là chính thê rồi."
35
Sở Tạ mua về trâm ngọc, vòng vàng, xiêm y lụa là, cung phụng ta mặc thử.
Ta thay y phục nữ tử, đối diện đồng kính, cử chỉ vụng về chẳng khác nào người xa lạ, tay chân không biết đặt nơi đâu.
Sở Tạ ngây ngẩn nhìn ta, hồi lâu mới cúi đầu, khẽ ho một tiếng:
"…Điện hạ thứ lỗi, là Sở mỗ thất lễ rồi."
Ta không dám mở miệng, vội vã dời mắt đi chỗ khác, chỉ sợ hắn phát hiện ta đang cười.
…Ta vẫn tự cho mình là bậc cao thủ diễn kịch.
Nào ngờ, kẻ này lại càng là tay lão luyện trong trò diễn ấy.
Sở Tạ tất sẽ tưởng rằng, mưu kế của ta đến cái c.h.ế.t của Thất hoàng t.ử là đã kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đáng tiếc, đó mới chỉ là khởi đầu.
Ta vốn gốc rễ nông cạn, không người chống lưng trong triều, kẻ khác kết thành bè cánh, mà ta thì đơn thương độc mã.
Với thực lực như thế, cùng lắm ta chỉ gây chút rối loạn, chứ chưa thể lay động căn cơ của bọn họ.
Dựa vào ‘tổ ấm’ của Chương Cảnh, ta mới miễn cưỡng đậu được cành cao.
Nay muốn trèo lên cao hơn nữa, tất phải tìm một tổ ấm mới.
Mà trong đám ấy, chỗ sơ hở lớn nhất, lại là Sở thị và Lão Thất.
Chỉ cần Lão Thất c.h.ế.t, Sở Tạ nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Sở Tạ là người thông minh, ta chỉ cần sai người âm thầm tiết lộ chút manh mối liên quan đến cái c.h.ế.t của Thất hoàng tử, hắn ắt sẽ đoán được việc này có liên quan đến ta, lại bị người bên cạnh xúi giục mà tự ý ra tay g.i.ế.c ta.
Bởi hắn luôn tự cho mình tài trí hơn người, sao có thể nhịn được kẻ khác giở trò ngay trước mặt mình?
Chỉ cần hắn ra tay, chính là trúng kế.
Sở thị rễ sâu gốc vững, cành lá sum suê, nhưng trong tộc chưa từng đồng lòng như một.
Cho dù Sở Tạ thật sự ngồi lên ghế gia chủ, vẫn phải nghe lời phụ thân và tổ phụ hắn.
Nếu Thất hoàng t.ử đăng cơ, Sở gia chẳng qua cũng chỉ là ngoại thích.
Sở Tạ vẫn phải dè chừng Thất hoàng t.ử g.i.ế.c lừa mổ ngựa, mấy chục năm sau còn phải vì chuyện con nối dõi của Thất hoàng t.ử phi mà lao tâm khổ tứ.
Nay, Thất hoàng t.ử c.h.ế.t rồi, chỗ dựa lớn nhất của Sở thị cũng sụp đổ.
Trong cơn chấn động kinh hoảng ấy, Sở Tạ lại phát hiện, Ngũ hoàng t.ử vốn bị hắn nắm chặt trong tay, thực ra lại là nữ tử, hơn nữa còn là nữ t.ử thầm mến hắn.
Hay hơn nữa là, chuyện này, không ai ngoài hắn biết, ngay cả phụ thân hắn cũng chẳng hay.
Bề ngoài, Thất hoàng t.ử khinh thường nữ tử, còn trong lòng Sở Tạ cũng chẳng xem nữ t.ử ra gì.
Hắn luôn cho rằng, nữ nhân trời sinh dễ bị khống chế hơn nam nhân, dù có vẻ thông minh cường thế, nhưng tâm tính luôn có chỗ thiếu sót.
Đến lúc đó, nâng ta lên ngôi hoàng đế, để ta sinh con cho hắn, lại gán dưới danh nghĩa cung phi…
Với Sở Tạ mà nói, đây chính là một lần "thay máu" không ai hay biết, chẳng khác nào đoạt vị.
Một đời đế vương bị ái tình và con nối dõi ràng buộc, sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn răm rắp.
Mà vị hoàng đế kế nhiệm kia, chính là cốt nhục ruột thịt của hắn!
Sự mê hoặc công khai ấy, hắn sao có thể không động tâm?
Miếng mồi ngon như vậy, hắn sao có thể không c.ắ.n câu?
36
Nhờ có Sở Tạ ra tay tương trợ, mọi dấu vết liên quan đến ta trong chuyện của Thất hoàng t.ử đều bị xóa sạch, toàn bộ đổ hết lên đầu Dương Thuận.
Bề ngoài, Sở Tạ vẫn là vị thần t.ử vì cái c.h.ế.t của Thất hoàng t.ử mà đau lòng quá độ, bệnh nặng cần tĩnh dưỡng.
Còn ta vẫn là Ngũ hoàng t.ử chẳng biết gì chuyện kinh thành, vừa lo liệu xong việc ở Dung Châu, đang trên đường hồi kinh.