Kinh thành gió nổi mây vần, bởi cái c.h.ế.t của Thất hoàng t.ử mà Thái t.ử cùng Nhị hoàng tử, vốn là biểu huynh của Dương Thuận, đều bị Hoàng đế chán ghét.
Dương Thuận bị ban c.h.ế.t, phủ Thừa Ân công toàn tộc bị lưu đày, Thái t.ử cũng bị phế truất khỏi vị trí Trữ quân.
Thất hoàng t.ử là con út, xưa nay vốn được Hoàng đế sủng ái.
Nay kẻ tóc bạc phải tiễn người đầu xanh, Hoàng đế phẫn nộ, vết thương cũ lưu lại từ chiến trận năm xưa cũng vì thế mà nứt toạc.
Vừa về đến kinh, liền có người đàn hặc ta, nói ta ở Dung Châu chỉ lo vui chơi, mở ‘hội thưởng châu’, khiến dân chúng lầm than.
Thế nhưng hào tộc Dung Châu có thế lực trong triều liền dâng tấu phản bác, nói tiền bạc thu được từ hội thưởng châu của Ngũ hoàng t.ử đều dùng vào việc cứu trợ lưu dân, nếu như thế mà gọi là khiến dân chúng khốn khổ, thì không biết thế nào mới gọi là người hiền đức nữa.
Hoàng đế xua tay, nói:
"Tiểu Ngũ lần này đến Dung Châu, mọi việc lớn nhỏ đều có tấu trình riêng với trẫm, chưa từng tự ý quyết đoán.
“Hội thưởng châu thu được bao nhiêu tiền gạo, an trí bao nhiêu nạn dân, có bao nhiêu lưu dân được dựng lại nhà cửa, bao nhiêu ruộng đất được khai hoang lại, từng việc từng việc đều ghi chép đầy đủ, chưa từng có chỗ nào sai sót."
Nghe ra ý che chở trong lời Hoàng đế, kẻ biết điều lập tức thu quân giấu giáo, không còn dây dưa với ta nữa.
Bọn họ không biết, Hoàng đế che chở cho ta, chẳng qua vì ta đã nhường cho ông ta một phần lợi nhuận từ việc dưỡng ngọc, đem sung vào tư khố của ông ta mà thôi.
Thái thú Dung Châu tự biết thẹn với hoàng ân, để lại thư nhờ Thánh thượng chiếu cố cháu gái là Phó Trực, sau đó tự vẫn.
Sau khi c.h.ế.t, gia sản bị tịch thu sung công.
Phó Trực nhờ có công dâng sổ sách, liều c.h.ế.t bảo vệ bách tính, trung dũng vô song, xứng đáng được khen thưởng.
Dưới sự vận động của ta, Phó Trực vẫn giữ chức Hộ tào tại Dung Châu.
Lần này là do triều đình chính thức bổ nhiệm, có ấn tín, có bổng lộc, có sách tịch, thực sự là quan viên rồi.
37
Sau khi hồi kinh, Sở Tạ luôn hữu ý vô tình xuất hiện trước mặt ta.
Hắn lén cùng ta lên núi ngắm cảnh, rửa tay nấu canh, giúp ta trồng hoa làm hương, còn tặng ta túi hương ngọc bội.
Ta dần dần động lòng với hắn, rụt rè mà lộ ra vẻ ngây ngô, đúng như lời Nhiễu nương dặn, phơi bày "một chút yếu mềm ẩn dưới vẻ ngoài cứng cỏi" cho hắn thấy.
Đêm đến, Nhiễu nương nằm trên giường nhỏ, khe khẽ hỏi ta: Sở đại nhân thế nào? Có hiểu lòng người không? Hầu hạ có khiến người vui lòng không?
Rồi lại nói, hắn tính tình nghiêm khắc như thế, chẳng dễ gì nhường nhịn ai, sợ rằng sẽ khiến điện hạ phải chịu uất ức?
Hồng Trần Vô Định
Ta không nhịn được bật cười.
"Hắn có lợi hại đến đâu, cũng chẳng phải thánh nhân, rốt cuộc vẫn chỉ là một nam nhân mà thôi."
Nhiễu nương khó hiểu, "Nam nhân thì sao?"
"Nữ nhân thường hay tự soi xét chính mình, còn nam nhân lại dễ dàng bỏ qua cho bản thân. Nữ nhân soi gương, thường thấy mình nhỏ bé. Nam nhân soi gương, lại thấy bản thân cao lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thân xác con người so với loài kiến vốn dĩ to lớn, cho nên chẳng ai buồn phân biệt từng con kiến hình dạng thế nào, càng chẳng buồn đoán tâm tư của chúng. Hiện tại, trong mắt hắn, ta chính là một con kiến như vậy."
Từ ngày phát hiện thân phận nữ t.ử của ta, ánh mắt Sở Tạ nhìn ta liền thấp xuống hẳn.
Hắn chẳng còn nhìn ngang hàng với ta, chỉ nói những lời qua loa lấy lệ, cúi đầu bố thí cho ta một ánh mắt thương hại.
Tựa như tính tình ta cũng theo đó mà thay đổi, trở nên mềm yếu, vô hại, dễ lừa gạt.
Những thiệt thòi hắn từng chịu, những ấm ức từng phải nuốt vào, nay đều không cần tính toán nữa.
Bởi vì kẻ đối đầu với hắn đã vĩnh viễn thua hắn một điều, rằng ta là một nữ tử.
"Ồ, vậy ta hiểu rồi."
Nhiễu nương bừng tỉnh, cũng cười bảo:
"Mắt kém, coi hổ báo xem là kiến, sớm muộn gì cũng bị nuốt sống."
Từ đó về sau, chẳng biết Sở Tạ nói gì với trưởng bối trong nhà, thế lực nhà họ Sở bắt đầu ngấm ngầm giúp đỡ ta.
Ta giả bộ không hay biết, có người bên chi Sở thị đến đầu quân, ta cũng nói năng mập mờ, chưa từng thực sự thu nhận.
Nhiễu nương hỏi, người nhà họ Sở đã đưa đến tận cửa rồi, có nên thuận thế mà lợi dụng không?
Ta lập tức lắc đầu, chỉ đáp là không được.
Rồi lại dặn nàng kỹ càng, Sở thị làm việc thế nào, chúng ta tuyệt chẳng can dự vào nửa phần.
Người hai bên cũng phải phân rõ ràng, đừng để lẫn lộn.
Nhiễu nương hỏi vì sao, ta chỉ đáp: đợi một chút, ngươi sẽ hiểu thôi.
38
Từ sau khi Thất hoàng t.ử qua đời, vết thương cũ của phụ hoàng cứ tái phát không ngừng, bao năm nay chưa từng lành hẳn.
Năm nay trời lạnh, ông ta lại đổ bệnh nặng một trận.
Ông triệu mấy vị hoàng t.ử vào cung, hỏi chúng ta:
“Trẫm đọc sử xưa, thấy các triều đại khai quốc quân vương ai chẳng muốn truyền ngôi vững bền muôn đời, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kéo dài vĩnh viễn. Nay thiên hạ là của họ Chương ta, liệu có thể truyền đến ngàn đời chăng?”
Đại hoàng t.ử là người đầu tiên bước ra khỏi hàng, thưa rằng:
“Nhất định là có thể! Trời sẽ phù hộ nhà họ Chương ta, chỉ cần phụ hoàng sớm ngày bình phục, thì nào chỉ là ngàn đời, mà vạn đời cũng có thể.”
Phụ hoàng khẽ cười, không nói gì.
Nhị hoàng t.ử lên tiếng rằng:
“Tuy thiên hạ đã nhất thống, nhưng ngoại địch vẫn dòm ngó. Nghe nói ở thảo nguyên, tộc Đông Lộc mới đổi thủ lĩnh, người ấy dũng mãnh vô song, nếu thống nhất được các bộ tộc, e rằng sớm muộn cũng sẽ nam chinh, uy h.i.ế.p cõi Nam. Nếu không chọn được người nối ngôi có tài thao lược, thì hậu họa khó lường.”
Phụ hoàng gật đầu, rồi bảo Tam hoàng t.ử nói.