Tam hoàng t.ử trước nay thường đối nghịch với Nhị hoàng tử, lập tức ám chỉ:
“Ngày nay giang sơn của nhà họ Chương tuy trông có vẻ vững bền, nhưng nếu quyền thế rơi vào tay hạng người chỉ biết dùng binh động võ, phung phí quốc khố, khiến bách tính oán hận mà chẳng dám than vãn, thì sớm muộn cũng sẽ sinh tai biến.”
Tới lượt ta, ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi:
“Phụ hoàng, nhi thần trước kia chưa từng nghĩ đến điều này, nay bỗng cảm thấy kỳ lạ. Vì sao tự cổ chí kim, chưa từng có triều đại nào trường tồn bất diệt?”
Phụ hoàng tỏ vẻ hứng thú, nhìn ta: “Phải đó, vì sao lại như thế?”
Ta đưa tay đếm ngón, nói:
“Nhi thần từ nhỏ không có tiên sinh dạy dỗ, chỉ sau khi hồi kinh mới xem được mấy quyển sách sử. Nhưng nếu xem kỹ, sẽ thấy rằng những sai lầm mà triều đại trước phạm phải, triều đại sau thường không tái diễn. Thế nhưng lại thường diệt vong vì một sai lầm mới.
“Triều này diệt vong vì phong vương quá nhiều, thì triều sau sẽ thắt chặt phiên vương.
“Nhưng nếu đã chặt cánh vương tước, triều đình rốt cuộc vẫn cần dùng người. Mà dùng người thì không thể không phân quyền, thế là thế lực ngoại thích lại nổi lên.
“Nếu triều này diệt vì ngoại thích, thì triều sau sẽ phòng bị ngoại thích, kết quả là thế gia vọng tộc lại lên ngôi.
“Nếu triều này mất vì thế gia lộng quyền, thì triều sau lại đề phòng thế gia, lâu dần, hàn môn võ tướng lại trở nên ngang ngược.
Hồng Trần Vô Định
“Rồi nếu lại áp chế hàn môn võ tướng mà trọng dụng văn thần, e rằng văn thần lại thành mối họa trong triều.
“Nhưng nếu tiếp tục áp chế văn thần mà nâng đỡ thương gia, ai dám chắc mai sau thương nhân có trở thành tai họa diệt quốc hay không?”
Mấy vị hoàng t.ử nghe vậy, sắc mặt mỗi người mỗi khác.
Riêng phụ hoàng thì càng nghe càng hứng thú, bảo ta nói tiếp.
“Vào mùa hè năm nay, nhi thần ngồi hóng mát ngoài viện, thấy một cây nhỏ khô héo mà c.h.ế.t. Thị vệ bảo, là do ve bâu quá nhiều, kéo nhau đến đó đẻ trứng.
“Cây có rễ, hút chất dinh dưỡng để nuôi thân, nhưng ve thì không. Ve không thể tự bám đất sinh tồn, càng không thể nuôi dưỡng sinh linh nào, chỉ biết hút lấy nhựa sống từ cây nuôi thân mà thôi.
“Tông thất, ngoại thích, hoạn quan, thế gia, hàn môn, văn thần, võ tướng, thương nhân… thực chất không khác gì nhau, đều là ve cả. Bọn họ đều chỉ hút lấy nhựa sống của xã tắc, của dân đen mà tồn tại. Triều đại nào cũng vì có một con ve quá to mà diệt vong. Ve lớn hút nhựa quá nhiều, cây ắt sẽ khô héo. Cây gãy làm nhiều mảnh, thì lũ ve ấy cũng chẳng còn nhựa mà hút, chỉ còn biết c.ắ.n xé lẫn nhau.
"Nhưng nếu không có ve, hoặc ve quá yếu đuối, thì ve từ những cây khác sẽ kéo đến hút nhựa cây này, những cây khác cũng sẽ hợp lại quấn rễ cây này để giành lấy đất đai.
“Cho nên, nhi thần cho rằng, nếu muốn quốc vận kéo dài mãi mãi, vạn năm trường thịnh, thì tuyệt đối không thể để bất kỳ con ve nào quá lớn, cũng không thể để ve nào quá nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cây nuôi ve vốn chẳng dễ dàng, ve lại càng phải biết yêu thương cây, nuôi dưỡng cây.
“Nghe nói trên đời có giống ve sẽ đi cướp đoạt từ những cây khác để nuôi cây của mình, hẳn là cũng có đạo lý riêng."
"Nếu không, cây ấy cũng sẽ như bao triều đại khác, thuở mới lập triều như tiết xuân, quốc lực vươn cao sinh trưởng. Mấy đời sau như thời hạ thịnh, phồn vinh đến cực điểm. Đến khi vào thu, quốc lực như lá úa, tuy suy yếu nhưng vẫn còn giữ được phần nào. Cuối cùng, thế lớn khó dẹp, tích oán quá sâu, khí đục đầy nhân gian, sơn hà tan vỡ, giang sơn chia lìa."
"Có kẻ thường nói, nếu hoàng đế cuối cùng không làm điều nọ, hoặc làm điều kia, thì có thể tránh khỏi tai ương diệt quốc.
“Nhưng nhi thần lại cho rằng, triều đại đó vận số đã tận, nếu không có chuyện này, thì tất sẽ có chuyện khác đổ ập xuống mà thôi.”
Nghe ta nói xong, phụ hoàng đặt bát t.h.u.ố.c xuống, khẽ ho khan.
Ta vội bước lên hầu t.h.u.ố.c cho ông.
Ông hỏi ta mấy câu, ta đều đáp lại từng điều.
Ánh mắt mấy vị hoàng huynh nhìn ta càng thêm khó chịu.
Phụ hoàng như nhớ đến điều gì, quay sang hỏi Nhị hoàng huynh:
"Khi nãy ngươi nói ở thảo nguyên, bộ tộc Đông Lộc có nữ thủ lĩnh mới, không thể không phòng bị. Nếu để ngươi ứng phó, ngươi sẽ làm gì?"
Nhị hoàng huynh đáp: "Nhi thần nguyện làm Trung quân tướng, lĩnh hai mươi vạn đại quân tiến đánh."
Phụ hoàng cười mắng:
"Chỉ với bản lĩnh của ngươi mà cũng đòi lĩnh đại quân? Trước nay mỗi lần ngươi đi đ.á.n.h giặc, chẳng phải đều phải dựa vào mấy lão già họ Quách, Hứa giúp sức đó sao?”
Lại quay sang ta: "Lão Ngũ, con nói thử xem."
Ta trầm ngâm giây lát, rồi tâu:
"Nghe nói nữ thủ lĩnh mới của Đông Lộc là cháu gái của thủ lĩnh cũ, chẳng phải con ruột. Lại nghe rằng thủ lĩnh cũ có một ái nữ ruột thịt, sau khi thất thế trong lòng ôm nhiều oán khí, vẫn còn chút thanh danh ở bản địa.
“Nhi thần nghĩ, chi bằng âm thầm sai người mang lương thực và tiền bạc đến, âm thầm nâng đỡ vị nữ nhi ruột ấy, mượn danh nghĩa nàng để chiêu dụ những kẻ ở bản địa vốn bất mãn với Tân vương."
"Tân vương vừa lên, ắt sẽ nâng đỡ người của mình. Bọn quý tộc ngày trước mất đi đặc ân, trong lòng không phục, để giữ phú quý, tự nhiên sẽ đi theo vương nữ. Vương nữ là con ruột, vốn đã chiếm lấy danh nghĩa chính thống."
"Nghe nói nơi đó còn sùng tín mấy vị bản thổ thần. Có thể tìm mấy tăng nhân đạo sĩ hiểu biết điển tịch, biên soạn kinh văn điển cố mới, rồi dùng bọn lưu manh bản địa hoặc lũ lang băm giang hồ đi truyền bá."
"Phân bọn lang băm ấy ra làm vài phái: Một phái chỉ trích tân vương không đủ thành kính, đổ hết tai họa lên đầu nàng. Một phái tung hô rằng tân vương được thần linh che chở. Một phái thì tâng bốc vương nữ là dòng chính thống. Một phái khác lại bôi nhọ vương nữ, nói nàng đã mất đi thần ân."