Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 19



"Như vậy, bách tính nơi đó, bất kể tin vào ai, đều sẽ có nơi nương tựa."

 

"Chờ đến khi các phe phái ấy lớn mạnh, ta lại âm thầm giật dây, khiến họ tranh cãi xem ai là chính thống, thậm chí gây nên nội chiến. Làm thế thì biên cương ta có thể yên ổn được vài chục năm."

 

Ta vừa dứt lời, không chỉ các hoàng t.ử đều lộ vẻ kiêng kỵ, ngay cả ánh mắt phụ hoàng nhìn ta cũng đã mang theo vài phần dò xét.

 

Phụ hoàng không nói gì thêm, chỉ phất tay bảo chúng ta lui xuống.

 

39

 

Kể từ hôm đó, ta liên tiếp gặp phải ám sát.

 

Lúc hóng mát, trong phòng lại có rắn độc bò vào.

 

Khi ra ngoài, ngựa lại bỗng chốc hoảng loạn.

 

Những ngày gần đây, Sở Tạ muốn đến gặp ta, ta đều lấy cớ tránh mặt.

 

Ta sai người gửi thư cho hắn, nói bản thân nhất thời lỡ lời, nói ra những điều độc địa khiến người ta phải e dè.

 

Trước kia ta từng giúp Đại hoàng t.ử bày mưu, chia rẽ Lão Nhị, Lão Tam.

 

Nay lại gần gũi với Sở gia, thế lực càng lúc càng lớn, mối uy h.i.ế.p cũng theo đó tăng thêm.

 

Trong số mấy vị hoàng huynh, e là đã có người muốn g.i.ế.c ta rồi.

 

Nếu giờ Sở Tạ đến gặp ta, phần lớn sẽ bị ta liên lụy.

 

Nếu lại gặp chuyện ngựa hoảng, chẳng phải sẽ mất thêm một mạng người sao?

 

Huống hồ, ta dù sao cũng là thân nữ nhi, bất luận thế nào cũng không thể kế vị đại thống, tân quân tương lai tất sẽ là một trong số các huynh trưởng kia.

 

Ngày sau, Sở thị vẫn phải sống dưới quyền tân đế, mà nay đi quá gần với ta, chẳng có lợi gì, ngược lại còn có thể đắc tội với tân quân, chẳng phải sẽ rất bất lợi sao?”

 

Nếu thật sự rảnh rỗi, chẳng bằng đi kết giao vài vị hoàng t.ử khác.

 

Dù sao ngày tháng còn dài, gặp nhau cũng đâu cần vội một sớm một chiều.

 

Sở Tạ nhận được thư của ta liền hồi âm ngay.

 

Hắn dặn ta chớ nên e sợ mấy vị hoàng t.ử kia, nói bọn họ tuy làm huynh trưởng, nhưng một là không mưu, hai là không độ lượng, điện hạ tuy là thân nữ nhi nhưng mưu lược vượt xa họ gấp mấy lần.

 

Hiện nay bọn họ không dung nạp nổi điện hạ, điện hạ lại muốn Sở thị đi thân thiết với bọn họ, chẳng phải là nh.ụ.c m.ạ Sở thị hay sao?

 

Cuối thư, hắn hẹn ta đến ngày nghỉ ngơi thì gặp mặt, nói hắn muốn xem thử, rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ phía sau.

 

Ta còn chưa kịp hồi thư, họa lại lần nữa giáng xuống đầu ta.

 

Lần này vẫn là chuyện ngựa hoảng, ta bị ngã đến gãy chân, đành đóng cửa dưỡng thương, không thể ra ngoài.

 

Sở Tạ muốn đến thăm ta, ta lại nhắn lời: mấy hôm trước trong nhà bếp còn phát hiện ra chất độc, nếu lúc chiêu đãi lại hại hắn mất mạng, thử hỏi ta làm sao yên lòng được?

 

Hắn liền sai người gửi thư tới, nói hắn mới có được một vật hiếm lạ, mấy ngày nữa sẽ tặng ta một món đại lễ.

 

Ta biết rõ cái gọi là đại lễ ấy là gì.

 

Đó là thứ mà Nhiễu nương tốn mấy tháng bày vẽ ở trang viên ngoài thành, khó nhọc lắm mới lặng lẽ đưa được vào tay hắn.

 

Giờ ta dùng khổ nhục kế mà ép, Sở Tạ từng chịu đau đớn mất đi Thất hoàng t.ử dưới tay kẻ khác, lần này nhất định càng sợ lịch sử tái diễn.

 

Nếu ta bị hại c.h.ế.t, hắn chẳng phải lại tay trắng một lần nữa sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì sợ hãi, hắn sẽ càng thêm nóng vội, mất đi sự điềm tĩnh.

 

Mà đó, chính là cơ hội tốt nhất của ta.

 

Đến ngày thu săn, mấy vị hoàng t.ử cùng bá quan văn võ đều tụ họp nơi trường săn, chỉ có ta còn đang nằm dưỡng thương.

 

Hoàng đế biết ta gần đây liên tiếp gặp nạn, liền an ủi mấy câu.

 

Còn nói chân ta khỏi rồi về sau e là sẽ sợ lạnh, hôm nay sẽ săn lấy một con hồ ly, lấy da làm ủng cho ta.

 

Ta lập tức tạ ơn rối rít, nước mắt rưng rưng.

 

Chẳng bao lâu sau, lại có người truyền tin: các hoàng t.ử đuổi vì theo một con linh lộc mà chạy xuống chân núi.

 

Nào ngờ trời nổi sấm sét, núi đá sụp đổ, mấy vị điện hạ đều bị vùi trong đá, đến nay vẫn chưa đào ra được.

 

Hoàng đế nghe hung tin, lập tức thổ huyết hôn mê bất tỉnh.

 

Ta chống chân bị thương gọi thái y, nhưng vì động đến vết thương, phát sốt mà cũng ngất đi theo.

 

40

 

Đợi đến khi ta tỉnh lại, đã là hai ngày sau.

 

Nhiễu nương nói với ta, núi đá sụp xuống, rất khó đào, đến khi binh lính đào được ra, ba vị hoàng t.ử đều đã tắt thở.

 

Các hoàng tôn lớn nhất cũng mới chỉ ba tuổi, hiện giờ chỉ còn lại một mình ta là hoàng tử, xét từ mọi phương diện, hung thủ phía sau đều giống hệt như ta.

 

Giữa lúc then chốt như thế, hoàng đế lại không chút nghi ngờ ta, còn triệu ta nhập cung hầu bệnh.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta ở vương phủ khóc suốt một hồi, khóc đến hai mắt sưng đỏ mới dừng lại.

 

Lúc Sở Tạ vào phòng, trông thấy bộ dạng chật vật ấy của ta, không khỏi xót xa:

 

“Ngốc tử, sao lại khóc thành thế này?"

 

Ta buồn bã nói:

 

“Lần này vào cung hầu bệnh, phụ hoàng tâm trạng chắc chắn chẳng tốt lành gì, nếu ta không khóc cho thảm, chỉ sợ bị người giận ch.ó đ.á.n.h mèo.”

 

Sở Tạ lại bật cười.

 

“Đến nước này rồi, còn gì để mà sợ?”

 

“Làm sao không sợ được! Đó là phụ hoàng, thiên hạ đều do người gây dựng nên, chút bản lĩnh của ta sao có thể giấu nổi người?”

 

Ta ỉu xìu nói.

 

Sở Tạ nghe xong, dang tay ôm ta vào lòng, thì thầm:

 

“Cảnh nương, nàng có muốn giang sơn này không?”

 

Ta giật nảy mình, lập tức đẩy hắn ra: “Ngươi điên rồi!”

 

“Sao lại là ta điên? Nay người có tư cách kế vị, ngoài nàng ra còn ai nữa? Nếu nàng không đăng cơ, ai có thể đảm đương trọng trách này?”

 

Hắn mỉm cười đáp.

 

Ta lắc đầu:

 

“Ta chỉ là phận nữ nhi, sao có thể mơ tưởng đế vị…”

 

“Xưa nay cũng đâu thiếu nữ nhân lên ngôi.” Sở Tạ cứng rắn nói.