Ta phản bác:
“Những người đó đều là hậu phi chấp chính, chưa từng có công chúa nào đăng cơ cả. Huống chi ta là hoàng t.ử giả, sao có thể tính là công chúa?
“Hơn nữa, mấy vị hoàng huynh đã c.h.ế.t, phụ hoàng tất sẽ nghi ngờ ta, sẽ hận ta.
“Chẳng những thế, phụ thân của ta còn có một vị đường huynh ở nhà thúc phụ sớm mất, phụ hoàng thà truyền vị cho huynh ấy, chứ chẳng truyền ngôi cho ta.”
Sở Tạ gật đầu: "Chính vì thế, chúng ta mới phải ra tay trước.
“Ngày mai nàng nhập cung hầu bệnh, đại thái giám bên cạnh Thánh Thượng sẽ đưa cho nàng một bát thuốc, nàng chỉ cần dâng bát t.h.u.ố.c đó cho Thánh Thượng, không để sót một giọt nào.
“Chờ Thánh Thượng băng hà, nàng sẽ là chủ thiên hạ!
“Đến lúc ấy, chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau, chẳng còn sợ ai vạch trần thân phận nữa.”
“……”
“……”
Ta trầm mặc giây lát, mắt rưng rưng lệ, ngẩng đầu hỏi hắn:
“……Sở Tạ, ban đầu ta không định hỏi ngươi điều này.
“Nhưng nếu Sở thị thật sự cài được người bên cạnh phụ hoàng, sao không để họ tự hạ độc, cớ gì nhất định phải để ta tự tay dâng thuốc?
“Tại sao, nhất định phải là ta?”
Sở Tạ né tránh ánh mắt ta: “Cảnh nương, ta…”
Ta cắt lời hắn: “Ngươi không tin ta, muốn nắm được nhược điểm của ta. Đợi đến khi ta đăng cơ làm đế, bát t.h.u.ố.c độc hại vua, g.i.ế.c cha ấy sẽ trở thành đòn trí mạng dễ bề thao túng ta, đúng không?”
Sở Tạ im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài nặng nề.
Hồng Trần Vô Định
“Cảnh nương, ta tin nàng, nhưng Sở thị không tin.
“Nàng phải để lộ chút nhược điểm, Sở thị mới chịu yên tâm giúp nàng lên ngôi.
“Tương lai nàng thành tân quân, muốn trấn an triều thần, tiếp quản triều cục… đều phải nhờ đến Sở thị.
“Chuyện này là ý của tổ phụ ta… ta… không thể cãi lời người.”
Ta đỏ hoe vành mắt.
“Khá lắm Sở Tạ, ngươi không dám trái lời tổ phụ, liền muốn ta đi làm tội nhân thiên cổ g.i.ế.c cha hại vua sao?"
Sở Tạ lạnh lùng:
“Cảnh nương, nàng đừng quên, người đó không chỉ là cha, là vua của nàng, mà còn là kẻ thù có thể nghi ngờ, có thể g.i.ế.c nàng bất cứ lúc nào.
“Mấy vị điện hạ, đúng là do ta ra tay. Nhưng ta làm thế là vì nàng.
“Cảnh nương, nàng đã không còn đường lui.
“Nàng nói xem, nếu bệ hạ biết chuyện này, làm sao có thể tha cho nàng? Nàng lấy gì để chứng minh, mình hoàn toàn không biết chuyện này?"
41
Trong đầu còn văng vẳng lời của Sở Tạ, tay ta cầm bát t.h.u.ố.c không khỏi run lên.
Hoàng đế ngồi ở mép giường, giọng khàn khàn gọi ta đến gần.
“Lão Ngũ, con còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Trán ta túa mồ hôi lạnh, tay bưng bát t.h.u.ố.c cũng run lẩy bẩy.
Hoàng đế chăm chú nhìn ta.
Quầng mắt ông xanh tím, nét mặt hằn rõ nếp nhăn, tóc cũng đã điểm bạc, thoáng chốc như già đi mười tuổi.
Ông thúc giục thêm lần nữa:
“Sao vậy? Ngốc rồi à? Cớ sao còn không bưng t.h.u.ố.c đến?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta chậm rãi bước đến trước giường, đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của đế vương, hít một hơi thật sâu.
“Phụ hoàng.”
Ta c.ắ.n răng nói dứt khoát: “Chén t.h.u.ố.c này, người không thể uống.”
Nói rồi, ta giơ cao bát thuốc, nện mạnh xuống đất.
Mảnh sứ vỡ vụn cùng d.ư.ợ.c thang văng tung tóe, thấm ướt cả màn trướng giường.
Vậy mà hoàng đế dường như không lấy làm kinh ngạc, chỉ bình thản hỏi:
“Ồ? Vì sao trẫm không thể uống?”
Ta quỳ rạp dưới đất, dập đầu một cái, toàn thân run lẩy bẩy, cất giọng nghẹn ngào:
“Tâu phụ hoàng, nghịch tặc họ Sở mưu nghịch bất đạo, ép nhi thần hạ độc quân thượng.
“Bên cạnh phụ hoàng có kẻ do Sở thị cài cắm, khẩn xin phụ hoàng lập tức truyền ngự lâm quân hộ giá, xử trảm nghịch tặc!”
Hoàng đế nhìn ta thật lâu, lại không hề gọi người vào.
Mồ hôi lạnh từ trán ta nhỏ tong tong xuống đất, cả hoàng cung như c.h.ế.t lặng, ngay cả một cung nữ hay thái giám vào thu dọn mảnh sứ cũng không có.
Mãi đến khi nhìn đủ, hoàng đế mới chậm rãi bật cười.
“Sở thị bên kia, trẫm đã có sắp xếp. Không cần ngươi bận tâm.
“Chỉ là Lão Ngũ à.
“Ngươi thực sự cho rằng, bày ra cảnh tượng thế này, trẫm liền tin ngươi sao?”
Hoàng đế gật gù, vẻ mặt càng thêm ôn hòa:
“Phải rồi, ngươi nghĩ cũng không sai.
“Dù sao thì chuyện đã rồi, ngươi là người cuối cùng còn sống.
“Nếu trẫm còn muốn an ổn qua ngày, cũng đành giả câm giả điếc, coi như cái c.h.ế.t của mấy huynh trưởng ngươi không liên quan gì đến ngươi.
“Ngươi nói xem, có phải không? Hửm?”
Lưng ta lạnh toát, sống lưng tê rần, nhất thời không biết nên nói gì.
Thấy ta không đáp, Hoàng đế đột nhiên nổi trận lôi đình, mắt đỏ ngầu, gào lớn:
“Hả? Nói đi chứ! Câm rồi sao? Trẫm hỏi ngươi, có phải không?!”
Vị đế vương già yếu nhặt lấy vật mạ vàng bên giường, ném thẳng về phía ta.
Ta không tránh, bị ném trúng vai.
Ông ta run rẩy chỉ tay về phía ta, đồng thời mắng mỏ:
“—Ngươi là đồ bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất tín, bất hiếu, bất đễ!
“Trẫm vốn đã có ý lập ngươi làm trữ quân, thánh chỉ phong Thái t.ử đều đã soạn sẵn!
“Thế mà ngươi thì sao? Ngươi đối đãi trẫm thế nào?
“Ngươi g.i.ế.c sạch mấy huynh trưởng của mình, một kẻ cũng không tha!
“Đó đều là huynh đệ cùng dòng m.á.u với ngươi! Ngày thường chúng đối xử không tốt với ngươi, nhưng cũng đâu từng ra tay độc ác như vậy! Mà ngươi, đồ súc sinh... ngươi, ngươi, ngươi là đồ súc sinh… khụ, khụ khụ khụ…”
Nói đến đây, ông tức đến phát run, lấy tay che miệng ho dữ dội.
Ta quỳ gối trườn tới mấy bước, gào khóc:
“Phụ hoàng! Nhi thần không có!
“Nhi thần dám thề với trời! Cái c.h.ế.t của mấy vị huynh trưởng không phải do nhi thần! Nhi thần cũng bị kẻ gian lợi dụng mà thôi!”
“Vậy ngươi lấy gì làm chứng? Ngươi bảo trẫm phải tin ngươi bằng cách nào?”
Hoàng đế lau vệt m.á.u bên môi, cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng ta.