Ta cứng đờ, môi run rẩy, nhất thời chẳng nói nên lời.
“Sao lại im lặng? Hả? Trẫm hỏi ngươi, ngươi lấy gì để chứng minh? Nói đi!”
Bị mắng phủ đầu dồn dập, nước mắt ta dâng tràn.
Tựa như đã bị ép đến đường cùng, ta đột nhiên phát điên, giật phăng mũ miện, để mặc tóc xõa rối tung, gào khóc nức nở:
“Xin phụ hoàng minh xét—nhi thần, nhi thần… thực ra là nữ nhi a!”
Hoàng đế trừng lớn mắt, tựa như hoàn toàn không ngờ tới đáp án này, nửa người cũng ngồi bật dậy:
“Ngươi nói gì!?
“Ngươi... ngươi nói lại lần nữa cho trẫm nghe xem?”
Ta vừa khóc vừa lớn tiếng:
“Phụ hoàng tưởng rằng Sở thị dùng thứ gì uy h.i.ế.p nhi thần mưu nghịch? Chính là thân phận nữ t.ử này của nhi thần! Lừa gạt quân chủ, giấu giếm thân phận là đại tội, nhi thần trong lòng khiếp sợ, nhất thời hồ đồ, suýt nữa bị bọn chúng nắm thóp khống chế!
“Phụ hoàng thử nghĩ xem, nếu các huynh trưởng của nhi thần đều c.h.ế.t, để đường huynh kế vị, nhi thần chẳng phải sẽ thành một vị công chúa không được sủng ái, cô độc một đời? Nhi thần thật sự không rõ, g.i.ế.c huynh trưởng thì có lợi ích gì cho nhi thần?
“Phải, bình thường nhi thần quả thật có chút tâm tư vụn vặt, phụ hoàng không rõ nội tình, cho rằng nhi thần dã tâm lang sói, nhưng nhi thần biết rõ thân phận mình không chính đáng, sớm muộn gì cũng sẽ rước họa.
“Nếu thật sự kế vị, với thân phận nữ tử, làm sao qua mắt được bách quan và cung nhân? Cuối cùng chẳng phải vẫn bị vạch trần, bị buộc phải nhường ngôi cho đường huynh sao?
“Đã như vậy, nhi thần sao có thể ngu muội đến mức tự tay làm ra chuyện ác tày trời ấy?
“Phụ hoàng, người có thể không tin nhi thần, nhưng tuyệt đối không thể để bị che mắt, để lọt lưới hung thủ thật sự đã hại c.h.ế.t các hoàng huynh!”
Hoàng đế nhắm mắt lại, cao giọng truyền người vào nghiệm thân.
Ma ma bẩm báo kết quả kiểm tra, n.g.ự.c hoàng đế phập phồng dữ dội, lại phun ra một ngụm m.á.u tươi.
“Đều dối trẫm... đều gạt trẫm... các ngươi, đám súc sinh đáng c.h.ế.t...”
Ta từ nội thất bước ra, nghẹn ngào nói:
“Phụ hoàng, nhi thần không phải cố ý giấu giếm phụ hoàng. Năm xưa Sở hoàng hậu hạ sát mẫu phi, hạ nhân đều nói chỉ sinh nam hài mới giữ được mạng. Mẫu phi vì cầu tự bảo toàn, mới hối lộ bà đỡ.
“Về sau mẫu phi mang theo nhi thần lưu lạc dân gian, nhi thần tuổi nhỏ vô tri, cứ tưởng bản thân sinh ra đã là nam tử…
“Đến khi hồi kinh, diện thánh, nhi thần mới dần nhớ lại thân phận thật sự, định bẩm rõ với phụ hoàng, lại không dám! Nhi thần sợ thật sự rất sợ!
“Hôm nay nói ra chuyện này, nhi thần cũng không định sống nữa. Phụ hoàng muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c, đều là báo ứng nhi thần phải gánh chịu. Chỉ cần giang sơn còn nguyên vẹn, nhi thần tuyệt đối không oán hận nửa lời!”
Hoàng đế ho khan mãi, hồi lâu sau mới khôi phục tinh thần, nghiến răng gằn giọng:
“Sở thị... Sở thị!”
Ông ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đầy tơ máu:
“Ngũ nhi, nói cho trẫm biết, thân phận thật sự của ngươi, Sở thị có biết không?”
Ta cúi đầu, run giọng đáp:
“Chỉ có một người biết... là Sở Tạ của Sở gia. Năm ấy nhi thần lỡ rơi xuống nước, chính hắn cứu nhi thần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sau đó, hắn liền một mực săn sóc, tỏ lòng ái mộ ngươi, đúng không?”
“… Phải.”
Ta c.ắ.n môi, đáp:
“Hắn nói... chưa từng gặp nữ t.ử nào như nhi thần. Nhi thần từ nhỏ chưa từng gần gũi với nam nhân, khi ấy trong lòng vô cùng vui sướng, không ngờ lại suýt gây ra họa lớn.”
Hoàng đế chắc đã đoán được mưu kế của Sở gia, cười lạnh mấy tiếng, nghiến răng nói:
“Muốn thay trời hoán nhật, chiếm tổ chim khách? Hay cho một Sở Tạ, hay cho một Sở thị!
“Trẫm ngày thường đối đãi các ngươi không bạc, thế mà lại từng người một giấu giếm tâm cơ hiểm độc như vậy!
“Trẫm tự cho là minh quân, vậy mà lại bị Sở thị đoạn tuyệt con nối dõi, giờ đây chỉ còn lại một đứa con gái...”
Phải rồi, quả thật đáng thương.
Hồng Trần Vô Định
Ông ta gian khổ một đời giành được thiên hạ, mà giờ chẳng còn lấy một người con trai, chỉ còn lại một đứa con gái.
Một đứa con gái, thì có thể làm được gì?
Dù nữ nhi này cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng chung quy vẫn chỉ là nữ tử...
Trong lòng hoàng đế, hẳn là nghĩ như thế.
Ta khẽ cụp mắt, giấu đi bao nhiêu tâm tư trong đáy lòng.
42
Sở thị mưu nghịch, sát hại hoàng tử, phàm là thân thích có liên hệ đều bị bắt giữ, hoặc lưu đày, hoặc chờ sang thu xử trảm.
Triều đình lập tức trở nên vắng vẻ, bá quan văn võ ai nấy đều run sợ, chỉ sợ bị kéo dính vào đại án phản nghịch.
Sở thị cắm rễ nhiều năm, thế lực lan tràn, hết lớp này đến lớp khác bị giam ngục, triều đình cũng trống hẳn đi không ít.
Ta thừa cơ tiến cử, đề bạt vài vị quan từng kết giao ở Đông Cung, bọn họ cùng ta có giao tình từ trước, nay thấy ta không quên ân nghĩa ngày trước, lại biết ta không phải kẻ có lòng dạ hẹp hòi như tiên Thái tử, đương nhiên sẵn lòng vì ta tận lực.
Sau khi loại bỏ hết những kẻ có liên quan, tinh thần của hoàng đế lại càng thêm suy sụp.
Hôm nay cùng ta phê tấu chương xong, ông dựa vào long sàng nghỉ ngơi chốc lát, bỗng vẫy tay gọi ta đến gần.
"Con à."
Ta có phần nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới, chỉ nghe ông ta dịu giọng hỏi:
"Hiện giờ chỉ có hai cha con ta, không có người ngoài, có lời gì cứ nói.
“Hôm nay trẫm muốn hỏi con, nếu trẫm định lập con làm Thái nữ, con có bằng lòng không?”
Ta hoảng hốt vô cùng: "Việc này... sao có thể được?"
Hoàng đế trợn mắt:
"Ngươi là nữ nhi của trẫm, trong người chảy huyết mạch của trẫm. Giang sơn do trẫm đ.á.n.h xuống, để lại cho con gái mình là lẽ đương nhiên, sao lại không thể?”
Ta nhăn nhó mặt mày: