"Phụ hoàng, nếu bảo nhi thần trong lòng hoàn toàn không vướng bận quyền thế, tất nhiên là nói dối. Nhưng nhi thần thực sự không muốn tiếp tục sống những ngày lo sợ từng khắc, chỉ e bị người vạch trần...
“Lần này Sở thị chỉ cần nắm lấy điểm yếu ấy đã có thể uy h.i.ế.p nhi thần sai khiến đủ điều, nếu về sau có kẻ khác nắm được bí mật này, chẳng phải nhi thần sẽ lại bị người ta sai khiến?
“Tới lúc đó thiên hạ đổi chủ, cơ nghiệp rơi vào tay kẻ khác, nhi thần còn mặt mũi nào xuống suối vàng gặp liệt tổ liệt tông?"
Ta cúi đầu quỳ xuống:
"Việc cấp bách hiện nay, chỉ có thể trừ bỏ đám nghịch thần tặc t.ử Sở thị, rồi khẩn thỉnh hoàng đế nhận đường huynh làm con thừa tự, sớm lập người kế vị, ổn định xã tắc.”
Nghe xong lời ta, hoàng đế sắc mặt âm trầm, tức giận quát:
"Thằng nhãi đó tư chất tầm thường, tính tình độc địa, đâu xứng đáng làm quân vương! Nếu con muốn chọc giận ta đến c.h.ế.t thì cứ việc tiến cử hắn!"
Hồng Trần Vô Định
Ông nổi giận một hồi, thấy ta nét mặt hoang mang, lo sợ không yên, mới dịu giọng lại:
"Xét thấy con chưa hiểu, trẫm không so đo với con. Nhưng việc này con chớ nhắc lại nữa.
“Chớ nói là trẫm, ngay cả mấy lão thần từng theo trẫm chinh chiến năm xưa, nghe lời ấy cũng sẽ không đồng ý."
Biết tiến lui đúng lúc, ta cũng không hỏi thêm.
Miệng thì nói tiến cử đường huynh Giang Âm Vương, nhưng trong lòng ta lại thừa hiểu.
Hoàng đế thà để lại giang sơn cho một nữ nhi như ta, cũng không muốn đem hoàng vị giao cho cháu ruột.
Bởi vì phụ thân của vị đường huynh ấy là thủ lĩnh đầu tiên của quân Thanh Thạch, vốn c.h.ế.t trong tay hoàng đế.
Trong đám thuộc hạ tham dự năm đó, những kẻ còn sống đến nay đều thân phận hiển hách, quyền cao chức trọng, tiếng nói đầy sức nặng trong triều.
Nếu như đường huynh bên nhà đại bá lên ngôi, nắm quyền trong tay, e là sẽ điều tra cho ra cái c.h.ế.t năm xưa của thủ lĩnh.
Đến lúc đó, ai còn có thể ngủ yên được?
Ai mà chẳng sợ bị truy cứu tội cũ, liên lụy đến gia quyến?
Ngay cả hoàng đế cũng e sợ, sợ đứa cháu kế vị sẽ bêu xấu mình trong sử sách, sợ hắn truy phong cha ruột làm đế.
Hoàng đế phất tay, chia cho ta một nửa tấu chương, bảo ta học cách phê duyệt.
Ta đón lấy, trong lòng rõ ràng: tuy phụ hoàng đã phân quyền, nhưng nếu ta tự ý quyết đoán, e lại khiến ông chán ghét.
Vì thế việc gì cũng cung kính thưa hỏi, chỉ dám xử lý những việc nhỏ, tuyệt chẳng để ông ta thấy mình có ý tranh đoạt.
Còn thường xuyên làm ra vẻ nữ nhi yếu mềm, quan tâm sức khoẻ ăn uống của hoàng đế, đích thân hầu t.h.u.ố.c thang, như nữ nhi hiếu thuận lo lắng cho cha già.
Ông ta tuy ngoài miệng mắng ta vô dụng, than rằng rốt cuộc ta vẫn chỉ là con gái, tính tình nhu nhược.
Nhưng rõ ràng, so với lúc đối đãi với Thái tử, thì ôn hoà hơn rất nhiều.
... Dù sao Thái t.ử thì vội vã muốn nắm quyền, còn ta thì không.
43
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gần đây sức khỏe hoàng đế suy sụp đi trông thấy, người cũng gầy rộc, lưng còng hẳn đi.
Ông ta lo sợ đại hạn sắp đến, không kịp thu xếp hậu sự, mấy ngày nay thường âm thầm triệu kiến những tâm phúc trung thành, đưa tới cho ta làm quen.
Ông cân nhắc rất chu toàn, trước tiên triệu kiến Phụ quốc công và Trấn quốc công.
Hai nhà này đều là công thần khai quốc, chiến công hiển hách, nhưng đám con trai trẻ tuổi đều đã t.ử trận ngoài chiến trường, trong nhà chỉ còn vài cô nương.
Phụ quốc công vốn định nhận con cháu trong tộc làm con thừa tự, nào ngờ đứa cháu họ vừa vào phủ đã ăn nói ngông cuồng, tay chân không sạch sẽ, thậm chí còn đem di vật của ấu t.ử nhà Phụ quốc công đi cầm cố.
Phụ quốc công nổi giận đùng đùng, đuổi người ra khỏi phủ, đang lúc phiền muộn chưa biết sau này giao phó cho ai, thì bị hoàng đế triệu kiến.
Hoàng đế vừa mở miệng đã nói toạc ra chân tướng: Ngũ hoàng t.ử thực ra là nữ nhi.
“Trẫm có ý lập Tiểu Ngũ làm người kế vị, đứa nhỏ này tuy thủ đoạn còn non, nhưng hành sự có quy củ, còn hơn hẳn mấy đứa hoàng t.ử mệnh bạc kia.”
Trấn quốc công nghẹn cổ, vội la lên:
“Bệ hạ! Trước nay chưa từng nghe nói công chúa có thể nối ngôi! Như vậy chẳng phải là... làm loạn...”
Ông ra sức nghĩ ngợi một lát, rồi như nhớ ra điều gì: “Phải rồi! Như vậy là làm loạn tổ pháp!”
“Loạn tổ pháp?”
Phụ quốc công lập tức bật lại:
“Nhà ngươi xưa kia chẳng phải là dân cày ruộng hay sao? Lão tổ tông các ngươi chẳng phải từng định ra quy củ mỗi tháng chỉ được ăn thịt một lần? Giờ thì sao? Ngày ngày ngươi đều ăn thịt, vậy có phải là ngươi loạn tổ pháp rồi không?”
Trấn quốc công tức giận quát: “Ngươi!”
“Ta sao? Cái đầu heo của ngươi không nghĩ xem, nếu Ngũ điện hạ không thể kế vị, thì sau đó còn ai có thể lên ngôi?”
Phụ quốc công gân cổ chất vấn.
Trấn quốc công lúc này mới sực tỉnh, sắc mặt trắng bệch, không nói được lời nào.
Hoàng đế ho khẽ vài tiếng, phất tay nói:
“Không ai có ý kiến gì nữa chứ? Vậy thì mấy ngày tới, cứ để trong phủ các ngươi lựa chọn xem trong nhà có ai nguyện ý theo hầu Tiểu Ngũ.
“Tiểu Ngũ là đứa trọng tình, về sau ắt hẳn sẽ không bạc đãi các nàng ấy.
“Đợi thêm ít lâu, sẽ có người nhắc đến chuyện này trong triều. Đến lúc đó nên nói gì, hẳn không cần trẫm phải dạy nữa chứ?”
Hai người kia lập tức lĩnh hội: “Thần tuân chỉ.”
44
Chẳng mấy ngày đã có người dâng tấu, nói nay ngôi vị Thái t.ử bỏ trống, xã tắc bất ổn, xin Hoàng đế lập người kế vị để an lòng bách tính.
Không ít người lũ lượt hùa theo.
Hoàng đế hòa nhã mỉm cười hỏi: "Chư khanh thấy, nay ai có thể gánh vác trọng trách này?"