Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 23



Một người lên tiếng: "Ngũ hoàng t.ử lòng dạ nhân hậu, lúc cứu tế ở Dung Châu đã bán cả gia tài để thu nhận dân chạy nạn, đến khi rời đi bách tính đều ra tiễn, đủ thấy phẩm hạnh cao thượng, xứng đáng ngồi vị trí Trữ quân."

 

Lại có người nói: "Từ sau khi bệ hạ đổ bệnh, Ngũ hoàng t.ử ngày đêm hầu thuốc, chưa từng giao cho kẻ khác, lòng hiếu thuận cảm động trời xanh, quả là người nên chọn."

 

Một đám người thi nhau tâng bốc ta, Hoàng đế bèn uể oải nói: "Đã vậy thì, Ngũ hoàng t.ử đi."

 

Quần thần vừa mới hô "Thánh thượng anh minh" xong, lại nghe Hoàng đế tiếp lời: 

 

"Trẫm có chuyện trước kia chưa từng nói với các khanh, nay nghĩ ra rồi thì nói cũng được."

Hồng Trần Vô Định

 

"Lúc tiểu Ngũ chào đời, trẫm đột nhiên mắc một chứng bệnh quái lạ. Có đạo sĩ nói, nếu muốn phá cục diện này thì chỉ cần để đứa trẻ ấy cải nam trang, là có thể thay cha chịu tai kiếp. Vì thế, đứa nhỏ này đã đóng giả thiếu niên suốt bao năm."

 

"Hôm nay đã muốn lập nó làm Trữ quân, trẫm sợ sau này có người lấy chuyện ấy làm cớ, đe dọa giang sơn xã tắc, vậy nên hôm nay công bố rõ ràng trên triều. Đợi hồi cung thì sửa lại ngọc điệp, cứ thế mà làm.”

 

Triều đình lập tức như nồi nước sôi, bùng lên một mảnh.

 

Có người nói chuyện này trái với lễ chế, có người bảo là trái với tổ chế.

 

Cũng có người quả nhiên nhớ đến Giang Âm Vương bao năm chưa từng lộ diện.

 

Nào ngờ, kẻ vừa nhắc tới Giang Âm Vương đã bị mấy vị trọng thần mắng cho te tua.

 

Những kẻ càng ở gần trung tâm quyền lực, càng mắng Giang Âm Vương dữ dội, khiến bên kia bị át vía, cứng họng không nói nổi lời nào.

 

Vì chuyện này, triều đình cãi vã hơn mấy tháng.

 

Có kẻ là đại lão thô lỗ, không giỏi nói năng, chỉ dựa vào giọng oang oang mà thắng thế.

 

Có người thì dẫn sách kinh điển, bên này khăng khăng bảo càn khôn không thể đảo ngược, bên kia lại liệt kê từng chuyện nữ t.ử đăng cơ từ triều trước đến cả đời xưa hơn nữa, chất vấn rằng: vì sao hậu phi có thể kế vị, mà công chúa mang huyết mạch hoàng thất lại không được?

 

Còn có người bịa ra cả thiên tượng cát tường, nói rằng dị tượng liên tiếp hiển hiện, lập công chúa làm Trữ quân chính là thuận theo thiên mệnh.

 

Cuối cùng, dưới sự cứng rắn của hoàng đế, sự thúc đẩy của các công thần, cùng thế lực ngấm ngầm từ dân gian, ta được sắc phong làm Hoàng thái nữ.

 

Đêm sắc phong ấy, ta lấy chiếc túi thơm dính m.á.u mẫu phi ra, ngắm trăng uống vài chén rượu.

 

Ta nói: "Mẫu phi, người thấy được không?"

 

"Khi người khác bảo người là hồng nhan họa thủy thì tốt nhất, người thật sự nên là như thế."

 

45

 

Ngày hành hình đã cận kề, ta đến Thiên lao thăm Sở Tạ.

 

Tinh thần hắn không tệ, cũng chẳng chịu khổ sở gì, chỉ là thần sắc tiều tụy hơn nhiều.

 

Hắn liếc nhìn ta một cái, giọng mang theo giễu cợt: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thấy điện hạ bình an vô sự, tội thần cũng yên tâm rồi."

 

Ta đặt xuống một đĩa món ăn, mỉm cười hỏi: "Sở Tạ, câu ấy là đang trách ta sao?"

 

Hắn nhắm mắt lại, vờ như chẳng hề nghe thấy.

 

"Vậy thì đúng lúc lắm, ta cũng đang trách ngươi đấy. Ngươi có lẽ không biết, trong lòng ta oán hận ngươi đến mức nào."

 

Ta dịu giọng nói.

 

Sắc mặt hắn khẽ biến, phẫn nộ từ đáy mắt từng tầng trào dâng, cười lạnh:

 

"Điện hạ bội ước, giẫm lên Sở gia để dâng thân về phía bệ hạ, hại ta nhà tan cửa nát, liên lụy cả song thân cha mẹ ta...

 

"Giờ điện hạ đắc ý như gió xuân, lại quay sang bảo hận ta?”

 

“Đúng vậy.”

 

Ta gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn: "Thật tốt quá."

 

"Ngươi chưa biết đâu, năm xưa lần đầu gặp ngươi, ngươi đứng trên cầu, phong thần tuấn lãng, còn ta thì bị Thất hoàng đệ đè xuống đất, vô cùng chật vật.

 

"Khi ấy ta đã âm thầm thề rằng, sớm muộn gì cũng sẽ khiến các ngươi phải quỳ rạp dưới chân ta, ngẩng đầu nhìn đế giày ta mà sống."

 

"Ngươi là lang quân được Sở gia dốc lòng nuôi dạy, có lẽ chẳng hề biết rằng, thế gian này có rất nhiều người, sinh ra đã mang oán hận."

 

"Đối với ta mà nói, Sở Tạ ngươi khiến ta sợ hãi, Thất hoàng đệ khiến ta sợ hãi, Sở Tể tướng khiến ta sợ hãi, Thái tử, Nhị ca, Tam ca... ai nấy đều khiến ta sợ hãi."

 

“Còn các ngươi sợ điều gì? Sợ không giành được thứ mình muốn, sợ không thể khiến người khác thần phục, sợ người đời không khuất phục trước quyền thế của các ngươi, sợ quân cờ không chịu vì mình mà vứt thịt ra cho các ngươi xâu xé.

 

"Thế còn ta thì sao? Ta yếu đuối, không có thế lực, không có chỗ dựa, như một gốc cỏ dại có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào."

 

"Chỉ cần là một kẻ nào đó, một phu khuân vác khỏe hơn, một tên lưu manh nào đó cũng có thể nh.ụ.c m.ạ ta, cướp đoạt hết thảy của ta, đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t."

 

"Huống chi là ngươi? Ngươi không phải lưu manh, ngươi mạnh hơn lưu manh rất nhiều."

 

"Ngươi có thực khách đông đảo, có bộ khúc trung thành, có điền trang rộng lớn. Ngươi có thanh danh, được vạn dân ủng hộ, có thân phận nam nhân nên dĩ nhiên có tư cách tranh đoạt. Mà kể cả trong đám nam nhân, ngươi vẫn là người đứng đầu."

 

"Ta vừa ngưỡng mộ, vừa mơ tưởng, vừa khát khao, vừa ghen ghét, vừa sợ hãi ngươi.”

 

"Mỗi lần nhìn ngươi phê duyệt tấu chương, mỗi lần thấy ngươi điều động thế lực Sở gia, ta đều nghĩ, thật tốt quá... thật mê người."

 

"Giá như ta có thể trở thành ngươi thì tốt biết mấy, nếu như mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta thì tốt biết mấy."

 

"——Cho nên ta phải g.i.ế.c ngươi."

 

"Năm xưa mẫu thân ta, cũng chính vì yếu đuối mà không dám ra tay trước, nên mới c.h.ế.t trong tay các ngươi. Ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó."

 

"Ta sẽ vô cùng coi trọng các ngươi. Ta sẽ thừa nhận sức mạnh của các ngươi, thừa nhận sự yếu đuối của ta. Ta phải hiểu các ngươi còn rõ hơn chính các ngươi, hiểu rõ sự mạnh mẽ và cả điểm yếu của các ngươi, biết các ngươi cầu điều gì, sợ điều gì."