Chim Cu Gáy Chiếm Tổ

Chương 24



"Chỉ có như thế, ta mới có thể tìm được vũ khí để g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi —— mà vũ khí đó, chính là các ngươi."

 

"Là dã tâm của ngươi g.i.ế.c ngươi, là quyền thế của ngươi g.i.ế.c ngươi, là sức mạnh của ngươi g.i.ế.c ngươi, là tham vọng của ngươi g.i.ế.c ngươi."

 

"Chính những gì ngươi sở hữu đã g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi. Tóm lại, không phải ta."

 

"Ta không làm nổi đâu. Ta chỉ là một nhành cỏ dại cô đơn yếu ớt, run rẩy trong gió lốc, làm gì có năng lực đó?"

 

"Ở thế gian vạn vật đều chống lại ta, ta chỉ có thể thuận theo dòng chảy mà thôi.”

 

Nói đến cuối cùng, vành mắt ta đã đỏ hoe, nước mắt cũng rơi rồi.

 

"Chương Cảnh, ngươi điên rồi."

 

Nghe xong những lời ta nói, hắn khẽ nuốt nước bọt, chỉ thốt ra mấy chữ như thế.

 

Nam nhân mỗi khi đối mặt với nữ nhân khiến bọn họ không chống đỡ nổi, tựa hồ đều thích gọi là ‘điên phụ’.

 

Nhưng bây giờ, quyền lực nằm trong tay ta, còn kẻ bị giam trong ngục lại là hắn.

 

Chỉ cần một lời ta hạ xuống, thì trong mắt thiên hạ, kẻ bị cho là điên rốt cuộc sẽ là ai đây?

 

"Nếu như ngươi thấy rằng thua dưới tay một kẻ điên có thể khiến ngươi dễ chịu hơn đôi chút, vậy thì cứ coi ta là kẻ điên cũng không sao."

 

Ta lau nước mắt, lại mỉm cười.

 

"Ta quả thật yêu ngươi đến điên cuồng, ngươi châm chọc ta thế nào cũng được, ta cũng nguyện để ngươi làm một hồn ma hiểu rõ chân tướng.

 

"Hôm đó khi ta dâng t.h.u.ố.c vào, phụ hoàng đã sớm biết mưu kế của nhà họ Sở, còn bố trí thiên la địa võng chờ các ngươi tự chui đầu vào lưới.

 

"Sở Tạ, ngươi có biết là ai đã phản bội ngươi không?"

 

Thấy hắn tựa hồ không hay biết, ta vô cùng thất vọng, lắc đầu khẽ thở than.

 

"Ngươi vậy mà vẫn không đoán ra sao? Ta cứ tưởng ngươi sớm đã nhìn thấu mọi chuyện rồi chứ.”

 

"Chính là cô mẫu ngươi, đích nữ của Sở Tể tướng, Sở hoàng hậu, Sở Cầm."

 

"Cô mẫu?"

 

Sở Tạ ngẩng đầu: "Bà ấy vì sao lại làm thế?"

 

"Ai mà biết được chứ? Có lẽ là bởi vì làm kẻ câm quá lâu rồi." Ta khẽ đáp.

 

"Năm xưa Sở Tể tướng không cho bà vào thư viện học chữ, Sở Cầm cũng chẳng nói lời nào.

 

"Bắt bà gả cho phụ hoàng vốn lớn hơn bà hơn mười tuổi, bà cũng chẳng kêu ca.

 

"Phái một nha hoàn có mấy phần giống tình nhân cũ của phụ hoàng đến hầu hạ, bà ta chỉ giận lây sang nha hoàn, chứ vẫn không hề oán trách các ngươi.

 

"Thất hoàng t.ử trưởng thành, các ngươi xúi hắn tranh đoạt ngôi vị, dẫn hắn đi khắp nơi kết thù chuốc oán, bà vẫn im lặng.

 

"Đến sau này, Thất hoàng t.ử c.h.ế.t rồi, các ngươi lại đem Sở hoàng hậu vứt đi như con tốt, lại tính toán đưa nữ nhi trong tộc vào cung, rồi nâng đỡ một vị hoàng t.ử khác đăng cơ.

 

"Bà cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, mở miệng đã từng câm nín nửa đời, nói với phụ hoàng một câu.

 

"Xuống đến âm phủ, ngươi cũng chớ quên, nhà họ Sở các ngươi chính là c.h.ế.t vì câu nói đó.

 

"Ta nghĩ, đây cũng coi như một đoạn giai thoại hay, ngươi nói xem có phải không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

46

 

Ta rời khỏi thiên lao, đi đến một tòa trạch viện, kể lại chuyện hôm nay cho chủ nhân nơi này nghe.

 

Người ấy khẽ mỉm cười:

 

"Ngươi nói với hắn những lời kia, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

 

"Hắn từ nhỏ mắt để trên đỉnh đầu, làm sao có thể thấy được cô mẫu mình, người đêm nào cũng trằn trọc thức trắng tới sáng?”

 

Người nọ vận áo xanh nhạt như liễu rủ, trong tay còn nâng một quyển sách, dung nhan trong sáng nho nhã không thể tả.

 

Chính là đích nữ của nhà họ Sở, đường muội của Sở Tạ, từng là Thất hoàng t.ử phi, Sở Tê.

 

47

 

Năm đó Sở Tê phát cháo nơi kinh thành, kẻ hầu người hạ đầy bên, vậy mà vẫn bị bọn buôn người bắt đi.

 

Ta và nàng bị nhốt chung trong khoang hạ đẳng của thuyền, thân thể nàng vốn yếu, bệnh đi bệnh lại mấy lượt, suýt chút nữa đã không sống nổi.

 

Ta ghi nhớ ân đức được ăn một bát cháo nàng từng ban cho, lại nhờ lăn lộn giữa đám lưu dân mà học qua chút y lý, bèn vài lần ra tay giúp đỡ.

 

Nàng mê man tỉnh lại, thấy ta cứu giúp, liền cay đắng thốt lên:

 

"Người xa lạ ngẫu nhiên gặp gỡ lại cứu ta, còn tỷ muội ruột thịt thân thiết nhất lại hại ta."

 

Ta đáp: "Ngươi mặc gấm thêu hoa, xuất thân bất phàm. Nếu người nhà ngươi đến tìm, thấy ngươi đã c.h.ế.t, e là cả thuyền này chẳng ai toàn mạng.

 

"Ta nào phải đang cứu ngươi? Chẳng qua là cứu chính mình thôi."

 

Sở Tê hỏi ta: "Ngươi từng đọc sách? Lại còn nhận ra chất vải trên người ta? Ngươi họ gì tên chi, là tỷ muội nhà nào?"

Hồng Trần Vô Định

 

Ta lắc đầu không đáp.

 

Nàng thấy ta không mở miệng, cũng không gặng hỏi, chỉ ngắm dòng nước ngoài khoang mà than:

 

"Thật ra, nếu nàng ta thật lòng muốn mối hôn sự kia, ta tuyệt đối sẽ không tranh giành, cần gì phải đi đến bước này?"

 

Ta thuận miệng nói:

 

“Có lẽ bởi nàng ta ghét nhất là dáng vẻ của ngươi. Những gì đoạt được từ tay ngươi, hẳn là ngọt ngào hơn nhiều so với thứ ngươi tự tay nhường lại."

 

"Nhưng vì cớ gì, giữa nữ nhi với nhau lại phải tranh đoạt?"

 

Sở Tê buồn bã nói:

 

"Hai người đồng tâm, thì sức mạnh c.h.é.m sắt như bùn. Lời của người đồng lòng, thơm ngát như lan.

 

"Phụ thân ta nạp thiếp, thúc phụ ta cũng ra mặt che giấu giúp hắn. Có binh sĩ vừa ý cơ thiếp của tướng quân, tướng quân cười hào sảng, liền đem nàng dâng tặng, thành ra một đoạn ‘đại trượng phu’ vang danh thiên hạ.

 

"Vì sao nam t.ử có thể như thế, mà nữ t.ử thì không? Chúng ta chẳng lẽ sinh ra đã không thể đồng tâm hiệp lực sao?"

 

Ta ngạc nhiên nhìn nàng: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

 

Sở Tê thấp giọng nói:

 

"Ngươi cứ xem như ta đọc sách nhiều quá hóa hồ đồ cũng được.

 

"Phụ mẫu ta vốn đã là bậc trưởng bối thương con nhất rồi, vậy mà ta chỉ được chia một phần sính lễ, gia nghiệp tổ phần chẳng dính dáng gì đến ta cả.