Chim Khách Bay Về Nam

Chương 4



"Thẩm nương tử”.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ta quay người lại.

Lại là Lý đại nương hàng xóm, từ khi ta tặng bà ấy vài miếng đậu phụ, bà ấy lại thấy ta một mình, liền nảy sinh ý định làm mai mối.

Lý đại nương nhiệt tình, ta mặt mỏng cũng không dám từ chối.

Tháng này bà ấy đã giới thiệu cho ta đối tượng xem mắt thứ ba rồi.

"Thẩm nương tử, hôm nay ta thật sự không lừa ngươi, vị công tử này thực sự không tệ, gia cảnh sung túc, còn vừa thi đỗ tú tài, phụ mẫu cũng rất tốt.”

Ta không ngừng gật đầu, tay lại thoăn thoắt múc một bát đậu phụ cho bà ấy.

"Lý đại nương, uống bát đậu hoa đi."

Tranh thủ lúc Lý đại nương uống đậu hoa, ta vội vàng dọn hàng lẩn trốn, vì thực sự không có phúc hưởng thụ.

Trải qua chuyện với Giang Yến Ly, ta không còn ý nghĩ gì về chuyện hôn nhân nữa.

Mỗi bước mỗi xa

Chỉ muốn an phận ở một nơi hẻo lánh, yên tĩnh sống qua ngày.

Khi về đến nhà, ta đưa bát đậu hoa cuối cùng còn lại cho thư sinh nghèo đối diện.

Thư sinh họ Ngụy, song thân mất sớm, gia cảnh bần hàn, nhưng người lại nỗ lực, thi Hương đỗ thứ ba.

Vì tiền đều mua bút mực giấy nghiên, đói ngất xỉu trước cửa nhà ta, ta đã cho hắn một bát đậu hoa.

Ngày hôm sau hắn ta đến tận nhà cảm ơn, giọng điệu chân thành, thậm chí còn viết cho ta một bài phú, khiến ta dở khóc dở cười.

Từ đó, ta ngày ngày để dành một bát đậu hoa cho hắn.

Thư sinh mặt mày thanh tú, đỏ mặt nhận lấy bát của ta.

"Thẩm nương tử, đa tạ”.

Ta phẩy tay, về nhà chuyên tâm rửa thùng đậu hoa của mình.

Một lát sau, thư sinh vẫn như cũ đến trả bát.

Nhưng lần này ngoài cái bát, còn có một miếng ngọc bội.

"Thẩm nương tử, đây là ngọc bội gia truyền của ta, ngày mai ta sẽ vào kinh ứng thí, Ngụy mỗ lấy ngọc bội này lập lời thề, nếu may mắn đỗ tiến sĩ, nhất định không phụ Thẩm nương tử, kiệu lớn tám người nâng, đón Thẩm nương tử về nhà”.

Ta bị lời thề đột ngột này làm cho giật mình.

"Ngươi không cần... Ta cho ngươi những bát đậu phụ đó không đáng giá bao nhiêu tiền”

Ta không ngừng phẩy tay.

Ngụy Tầm lại chắp tay vái ta.

"Những lời vừa rồi đều là lời từ đáy lòng ta, Thẩm nương tử, Ngụy mỗ phải lòng nàng.”

Ta tâm trạng phức tạp, nào có ai vì vài bát đậu hoa mà động lòng.

Ta biết rõ mình dung mạo bình thường, cũng không biết cầm kỳ thi họa của tiểu thư khuê các.

Ngụy Tầm tuy nghèo, nhưng ta cũng đã gặp không ít quan lại hiển quý.

Ngụy Tầm cũng là người có tạo hóa lớn, bây giờ chỉ là được ta giúp đỡ trong lúc khó khăn nên đã phóng đại ân tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vốn muốn khuyên nữa, nhưng ánh mắt Ngụy Tầm rực cháy, ánh mắt kiên định.

Ta bị ánh mắt hắn thiêu đốt khiến mặt nóng bừng, cuối cùng trong lòng thở dài.

Nhận lấy ngọc bội, lấy túi tiền ở thắt lưng ra nhét cho hắn.

"Ngọc bội này ta giữ giúp ngươi trước, coi như là ngươi cầm cố ở chỗ ta, đợi khi ngươi đề tên bảng vàng, hãy đến tìm ta lấy lại.”

Ngụy Tầm siết chặt túi tiền trong tay, vốn muốn nói gì đó, rồi lại không nói gì, vái ta ba cái đại lễ rồi mới rời đi.

Ta nhìn bóng lưng hắn, cất kỹ ngọc bội.

Ta chỉ coi Ngụy Tầm nhất thời bốc đồng, trước đây Giang Yến Ly cũng nói sẽ không phụ ta.

Nhưng hắn ta thấy Lâm Nguyệt Như liền thay đổi, đợi Ngụy Tầm thấy được sự phồn hoa của kinh thành, e rằng cũng sẽ hối hận những lời đã nói hôm nay.

Ta lắc đầu, đóng cửa, gạt chuyện hôm nay ra khỏi đầu.

Rau của ta cần tưới nước rồi, sống tốt cuộc đời của mình mới là quan trọng.

Nhưng ta không ngờ, Ngụy Tầm thi đình đỗ hạng nhất, là trạng nguyên.

Cũng không ngờ, hắn lại có thể ở trước mặt Thánh thượng từ chối lời chiêu rể của Thừa tướng.

Ngụy Tầm trước mặt Thánh thượng bày tỏ, hắn đã có hôn ước, vị hôn thê có ơn với hắn, hắn không thể phụ nàng.

Vì hành động này, Thánh thượng khen ngợi hắn trọng tình trọng nghĩa, dân gian cũng khen hắn nhận ân biết báo đáp là quân tử chân chính.

Nhưng tại lúc này, vị quân tử chân chính này lại đang nấn ná ở lại quán của ta không chịu đi.

Ta bất đắc dĩ nhìn Ngụy Tầm đang chuyên tâm múc đậu hoa trước mặt.

Ngụy Tầm dáng vẻ điềm đạm, mặt mày tuấn tú cúi xuống, dáng vẻ nghiêm túc đó, dường như không phải đang múc đậu hoa, mà là đang viết sách lược.

Xung quanh người càng ngày càng đông, dù sao thì ai đã từng thấy Trạng nguyên lang áo gấm về làng lại bán đậu hoa bao giờ.

Ta không nhịn được, tiến lại gần, nhỏ giọng nói.

"Ngụy Tầm, ngươi mau về đi.”

"Đâu thể để một trạng nguyên như ngươi làm công việc nặng nhọc này.”

Ngụy Tầm vừa đưa bát đậu hoa cho khách, vừa quay sang ta nói: "Vì Thẩm nương tử làm những việc này, ta cam tâm tình nguyện.”

Ta bỗng chốc đỏ mặt.

"Ngươi đừng nói như vậy.”

Ngụy Tầm nhếch môi cười, càng làm hăng hái hơn.

Ta thực sự không có cách nào với hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bán hết bát này đến bát khác, cho đến bát cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên nói với mọi người.

"Xin lỗi mọi người, bát này không bán, là của ta."

Xung quanh vang lên những tiếng trêu chọc.

Mặt ta đã đỏ bừng, hận không thể chạy lên bịt miệng hắn.

Cái gì mà quân tử chân chính, ta thì thấy là một tên vô lại.

Ta đỏ mặt vội vàng dọn hàng về nhà, Ngụy Tầm bưng đậu hoa ở phía sau gọi: "Thẩm nương tử, nàng đợi ta, ta giúp nàng.”

Ta im bặt cúi đầu chạy trối chết.