Trước đó vài ngày Ngụy Tầm ngồi trên con ngựa cao lớn, đội hoa đỏ, phía sau là đội nghi trượng trở về Lâm An.
Ta mới biết hắn đã đỗ trạng nguyên, ta đang chuẩn bị tìm cơ hội trả ngọc bội cho hắn, thì hắn đã đến cửa.
Ngụy Tầm tựa vào cửa, mặt mày mỉm cười.
"Thẩm nương tử, ta đến thực hiện lời hứa đây.”
Ta thực sự cảm thấy đầu óc của hắn bị hồ đồ, bỏ qua hôn sự với Thừa tướng, quay đầu tìm ta, một thôn phụ chỉ bán đậu hoa.
Ta trả ngọc bội cho hắn, cố ý nói với giọng hung dữ: "Ta đây không dám trêu chọc trạng nguyên lang, xin hãy thanh toán bạc, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa."
Nhưng Ngụy Tầm đã quyết tâm quấn lấy ta.
Dù ta có lạnh lùng thế nào hắn cũng không lay chuyển, còn tranh giành giúp ta làm việc.
Chẻ củi, tưới rau, xay đậu thậm chí cả bán đậu hoa hắn cũng muốn nhúng tay vào.
Ta không có cách nào với hắn, sáng canh năm ta ra bày quán, canh bốn hắn đã đợi ta ở cửa nhà.
Cứ thế quấn lấy ta nửa tháng.
Ta nghĩ ngày mai hắn còn đến, ta sẽ nói chuyện tử tế với hắn.
Bảo hắn hãy từ bỏ ý định này.
Nhưng ai ngờ, sáng hôm sau ta mở cửa, lại không thấy bóng dáng Ngụy Tầm đâu.
Không chỉ vậy, từ ngày đó, Ngụy Tầm liên tục nửa tháng không xuất hiện.
Cuối cùng hắn cũng hết kiên nhẫn, ta đè nén nỗi thất vọng trong lòng.
May mà ta chưa bao giờ tin là thật.
Hôm nay ta không bày quán, vì trời đang mưa lớn, ta ở nhà, hiếm khi được thảnh thơi, ta nhìn những hạt mưa nhỏ dày đặc rơi trên phiến đá xanh.
Không biết từ lúc nào, ta đã ở Lâm An được gần một năm rồi.
Ta đột nhiên nhận ra, đã thật lâu ta không nhớ đến Giang Yến Ly.
Hắn ta ghét nhất ngày mưa, trước đây, vì hắn ta ghét, nên ta cũng ghét.
Không biết hắn ta phát hiện ta không đi Thục Châu, sẽ có phản ứng thế nào.
Có lẽ cũng không có phản ứng gì, dù sao trong lòng hắn ta, ta cũng không quan trọng gì mấy.
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta chống ô ra mở cửa, lại bị người đến làm cho giật mình.
Là Ngụy Tầm, lúc này hắn đã ướt sũng vì mưa.
Ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng che ô cho hắn.
"Mau vào tránh mưa, ngươi làm sao vậy, ướt sũng hết cả rồi.”
Ngụy Tầm lại nhìn ta chăm chú, ta giục hắn mau vào, hắn vẫn bất động.
Ta trong lúc gấp gáp nắm lấy tay hắn, muốn kéo hắn vào dưới mái hiên, nhưng bị hắn nắm chặt lấy
Mây đen che phủ bầu trời, nhưng mắt Ngụy Tầm lúc này sáng đến đáng sợ.
Giọng hắn khàn khàn cất lời.
"Đi với ta có được không? Thẩm Thước.”
Lòng ta bắt đầu hoảng loạn, nói vòng vo tam quốc: "Ngươi buông ta ra trước, ngươi ướt hết rồi, mau tránh mưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Ngụy Tầm không để ta trốn tránh.
"Ta biết nàng không tin ta.”
Hắn buông ta ra, ba ngón tay chỉ trời thề.
"Ngụy Tầm ta đời này chỉ nhận Thẩm Thước làm vợ, nếu trái lời thề, sẽ c.h.ế.t không được yên ổn.”
Ngụy Tầm nói lời này quá mức nghiêm túc, ta vội vàng đưa tay bịt miệng hắn.
"Mau phi phi phi, đừng nói bậy bạ.”
Hơi nóng từ miệng Ngụy Tầm phả vào lòng bàn tay ta, hắn khẽ cười một tiếng.
Mỗi bước mỗi xa
"Thẩm Thước, nàng quan tâm ta.”
"Thẩm Thước, đừng trốn nữa, cùng ta đi nhậm chức đi.”
Có lẽ ta bị ánh mắt đầy ý cười của hắn mê hoặc, có lẽ tim ta đập quá nhanh.
Ta nghe thấy chính mình cất lời: "Được.”
Nhưng ta không ngờ, nơi hắn nhậm chức lại là Thục Châu.
Ngụy Tầm vốn có thể ở lại kinh thành, nhưng hắn tự xin đi làm quan bên ngoài.
Thánh thượng đã phong hắn làm Tri phủ Thục Châu.
---
Ngày khởi hành, lòng ta nặng trĩu.
Ta chưa từng nghĩ, có ngày ta vẫn phải đến Thục Châu.
Nhưng điều khác biệt là, lần này ta ngồi xe ngựa.
Ngụy Tầm rất chu đáo, trong xe ngựa trải thảm và có cả giường mềm.
Tâm trạng ta nhất thời có chút phức tạp, vốn muốn nói ta không cần tinh tế như vậy.
Ngụy Tầm nhìn ra tâm tư của ta, hắn nói với ta.
"Ta không muốn nhìn nàng chịu một chút khổ sở nào, ta yêu nàng, tự nhiên không thể nhìn nàng chịu ấm ức.”
Thế là ta cũng không còn ngượng nghịu nữa, lên xe ngựa.
Xe ngựa có giường mềm này quả nhiên thoải mái, Ngụy Tầm còn chuẩn bị món điểm tâm ta thích ăn.
Bọn ta thong thả chậm rãi đến Thục Châu.
Đặt chân lên mảnh đất này, ta vẫn còn mơ hồ.
Ngụy Tầm đã đưa ta đến phủ đệ.
Là một căn tiểu viện không lớn lắm, nhưng tọa bắc hướng nam, đón nhiều ánh nắng.
Ta phát hiện, căn tiểu viện này được bố trí rất dụng tâm.
Trong sân có trồng loại trúc ta thích, còn có một cái xích đu.
Ta vô cùng ngạc nhiên, trước đây không ai biết ta thích xích đu.
Bởi vì ngày phụ thân ta muốn bán ta, lý do dụ dỗ ta ra ngoài là đưa ta đi chơi xích đu.
Sau khi đến Giang phủ, trở thành nô tỳ, sau đó lại lo lắng cuộc sống, mãi đến khi Giang Yến Ly làm quan, ta nói với hắn ta, ta muốn làm một cái xích đu trong sân.
Nhưng Giang Yến Ly nói không được, chỗ trống trong sân phải đặt bàn cờ Lâm Nguyệt Như thích.
Kéo dài mãi, kéo đến khi ta không còn tuổi để chơi xích đu nữa.